Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Hồi ức tiếp tục đến đây, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đã chung sống với nhau như cặp vợ chồng già cũng không sai biệt lắm.
Hai người bình thường sẽ ẩn cư ở trong nhà, đánh đàn, đánh cờ, pha trà, còn trồng một hồ hoa súng và nuôi mấy con hạc. Thời gian này trôi qua quả thực là tương đối nhàn nhã tự tại.
Vì muốn xứng với Bảo Bảo chỉn chu tao nhã của mình, thậm chí nàng còn rất là nghiêm túc, cẩn thận học qua cầm kỳ thư họa, ngay cả cách nói chuyện bình thường cũng có chút văn vẻ. Vì vậy nên mấy tên Không Sợ Minh kia ngày ngày đều cảm thấy kinh sợ, không dám đến gần nàng, cho là nàng lại say rượu rồi.
Ngày này, Diệp Oản Oản mang theo chút bất an, thử hỏi dò: "À, Bảo Bảo, em có câu hỏi muốn hỏi anh..."
Tư Dạ Hàn: "Cái gì?"
Diệp Oản Oản cẩn thận cân nhắc chọn lời một chút, "Anh cảm thấy... Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, người này... như thế nào?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Tư Dạ Hàn không thể hiểu tại sao đột nhiên nàng lại đề cập đến vấn đề này.
Diệp Oản Oản thuận miệng nói, "Chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi một chút thôi. Anh cảm thấy Bạch Phong là hạng người gì?"
Sắc mặt Tư Dạ Hàn hơi nghiêm lại, dặn dò, "Người này rất nguy hiểm, em cách xa cô ta một chút, không nên lại dính vào vòng tranh đấu của Không Sợ Minh."
Nghe được đánh giá của Tư Dạ Hàn, trái tim nhỏ của Diệp Oản Oản nhất thời rơi “tõm” vào đáy cốc, quả thật là lạnh quá, lạnh quá đi!
Rất nguy hiểm... Rất nguy hiểm...
Oa oa oa, thật ra thì nàng không hề nguy hiểm chút nào mà! Nàng rất ôn nhu đáng yêu!
Chỉ một giây, Tư Dạ Hàn liền nhìn ra có chỗ không đúng. Diệp Oản Oản vội vàng phục hồi lại tinh thần, "Khục, yên tâm, yên tâm, đương nhiên là em biết rồi! Em cũng đã sớm phủi sạch quan hệ cùng Không Sợ Minh, một đao hai đoạn! Tuyệt đối sẽ không qua lại, chắc chắn cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nữ ma đầu nào đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
"Vậy... Em còn có một câu hỏi!"
Thấy Tư Dạ Hàn không hề hoài nghi, lúc này Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm thật lớn, tiếp tục mở miệng nói, "Bảo Bảo, từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau tới nay, thật giống như một mực đều là em đang miễn cưỡng anh... Có phải là anh... có phải là anh rất ghét em hay không? Thật ra thì, nếu như quả thật là anh không thích em mà nói... cũng không cần miễn cưỡng..."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, thần sắc hơi khựng lại, mắt sáng như đuốc nhìn về phía cô gái, chậm rãi mở miệng nói: "Em nhìn kiểu gì lại thành ra anh miễn cưỡng?"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, sững sờ đáp, "A, không phải là bởi vì bánh nướng mà anh mới chịu đi theo em sao? Ban đầu cũng là bởi vì bánh nướng anh mới chịu cứu em một mạng... Sau đó, bởi vì em cho anh một túi Popping Candy... Anh... Anh...đêm hôm đó anh mới đồng ý nói "Được"..."
Diệp Oản Oản càng nói càng phiền muộn.
Ai có thể nghĩ tới, tình địch của nàng lại sẽ có thể là bánh nướng chứ? Đúng rồi, còn có bánh bao, bánh màn thầu, bánh cao lương, kẹo nổ Popping Candy...
Vẻ mặt của Tư Dạ Hàn hơi có chút phức tạp nhìn lấy nàng, "Em cho là như vậy sao?"
Diệp Oản Oản chớp mắt một cái, "Đúng vậy, thật ra thì... em còn muốn hỏi anh vì sao... vì sao anh lại thích bánh nướng và Popping Candy như vậy?
Khi đó, thật ra thì em đã hoàn toàn uống say, thật chẳng hiểu sao lại dùng một túi Popping Candy trao đổi với anh. Mà anh lại chịu... lại chịu ngủ với em rồi...
Anh tốt như vậy, lại quá không rành thế sự, cái gì cũng không biết. Em không muốn lừa dối anh, cũng không muốn lợi dụng anh.
Hiện tại anh đã tự do, muốn ăn cái gì, làm cái gì cũng được. Nếu như anh thích, một ít thức ăn này, anh muốn mua chỗ nào cũng được! Cũng không phải là thứ đồ hiếm lạ gì..."
Ngón tay cầm quân cờ vây màu đen của Tư Dạ Hàn thoáng dừng một chút, "Muốn biết tại sao?"
Diệp Oản Oản dùng sức gật đầu một cái, "Vâng vâng vâng, muốn."
Tư Dạ Hàn đặt quân cờ trong tay xuống, ngay sau đó đáp: "Bởi vì, vô luận là em cho anh bất kỳ cái gì để trao đổi, anh cũng đều sẽ nói "Được". "
Đại não của Diệp Oản Oản đứng hình, "... Hể?"