Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Người đàn ông đứng ở đằng xa, thật giống như một khối hàn băng vạn năm không tan, tạo nên một áp lực vô hình, khiến người khác có chút sợ hết hồn hết vía.
A Tu La thanh danh vang dội, là một trong những thế lực hạch tâm của Tội Ngục. Tu La Chủ tại Độc Lập Châu lại là người mà không ai không biết. Nhưng mà, ngày hôm nay hắn lại giống như ác ma từ Tu La địa ngục bò ra, thực sự khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Ngày thường, mặc dù A Tu La danh tiếng cực lớn, là thế lực có tính chất tương tự như Không Sợ Minh, nhưng A Tu La lại khác biệt, rất ít đi gây rắc rối.
"Ta lặp lại lần nữa."
Lúc này, thanh âm lạnh giá thấu xương, không pha lẫn chút tình cảm con người nào, từ trong miệng của người đàn ông nọ phát ra.
Nhiếp gia chủ lạnh lùng nhìn Tư Dạ Hàn, lạnh giọng cười nói: "Tu La Chủ, không thể không nói, ngươi tại Độc Lập Châu, đích xác có thực lực rất mạnh mẽ... Nhưng, sợ rằng ngươi đã hiểu lầm một ít chuyện."
"Ồ!" Nghe tiếng, ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh nhạt rơi vào trên người Nhiếp gia chủ: "Ví như?"
"Ví như, nơi này là Nhiếp gia, không phải là chỗ A Tu La ngươi muốn làm gì thì làm!" Nhiếp gia chủ cười lạnh.
Còn chưa bao giờ có bất kỳ thế lực nào, dám can đảm dùng tư thái như này, thái độ như này, chạy đến Nhiếp gia đòi người. Huống chi, lại còn là con gái rượu của ông!
Đừng nói chỉ là một cái A Tu La, coi như là hôm nay tam đại thế lực hạch tâm của Tội Ngục tới đông đủ, bọn họ cũng đừng hòng mong mang đi được bất cứ người nào từ Nhiếp gia.
"Không giao phải không?"
Tư Dạ Hàn càng nói càng lạnh lùng, thật giống như người đàn ông trước mắt này, cũng không phải là nhân loại, mà là một con dã thú làm việc chỉ theo sở thích và bản năng nguyên thủy của mình, nhìn mà phát sợ.
"Ha ha, Tu La Chủ, hôm nay, đừng nói ngươi muốn mang đi con gái của ta, dù chỉ là một con mèo, một con chó của Nhiếp gia ta, sợ rằng ngươi cũng không mang đi được!" Nhiếp chủ mẫu nhìn về phía Tư Dạ Hàn, gương mặt dần dần lạnh xuống.
Nhiếp chủ mẫu vốn cho rằng, cái gã Tu La Chủ này có phải là có hiểu lầm gì đó với Nhiếp gia bọn họ hay không? Nhưng bây giờ xem ra, dường như cũng không phải là như thế.
Nếu như là một số người không quan trọng, quả thật trêu chọc đến A Tu La, bí mật thương lượng, cấp đủ thể diện cho song phương, giao người này ra là được. Nhưng A Tu La lại khua chiêng gióng trống bao vây Nhiếp gia bọn họ, ở ngay trước mặt toàn bộ Độc Lập Châu. Chuyện đến nước này, đừng nói chi là người không quan trọng, coi như là một con chó, con mèo của Nhiếp gia, A Tu La cũng đừng hòng mang đi.
"Hic, huyên náo lớn như vậy làm gì chứ! Gọi Vô Ưu trở về, nhìn một chút xem thử có phải là có hiểu lầm gì đó hay không, không được sao?"
Lúc này, Nhiếp Vô Danh mở miệng cười nói.
Nghe câu này, Nhiếp chủ mẫu và gia chủ, đồng thời hung ác trợn mắt lườm Nhiếp Vô Danh một cái.
"Nhìn con làm gì, vạn nhất có hiểu lầm thì sao...?" Nhiếp Vô Danh lẩm bẩm trong miệng.
"Vậy không có hiểu lầm thì nên như thế nào đây?"
Một bên, Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mặt đầy hiếu kỳ.
"Chuyện đó... Không có hiểu lầm, vậy chỉ có thể tính là A Tu La xui xẻo." Nhiếp Vô Danh mặt đầy nghiêm túc đáp.
"Nói vớ va vớ vẩn!"
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, quát lạnh một tiếng: "Giao người ngưng chiến, không giao huyết tẩy!"
Còn không đợi Nhiếp gia chủ mở miệng nói gì, Đường Đường lại từ trong nhà chậm rãi bước ra ngoài.
"Tiểu tổ tông, con lại chạy ra ngoài làm gì?"
Nhìn thấy Đường Đường, Nhiếp Vô Danh vội vàng đi tới bên cạnh cậu bé: "Trở về, trở về! Đừng làm loạn cho cậu! Không thấy cậu chuẩn bị đánh nhau sao?"
"Cậu, tránh ra!"
Đường Đường nhìn Nhiếp Vô Danh một cái.
Cơ hồ theo bản năng, Nhiếp Vô Danh thụt lùi sang một bên, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại. Mình là cậu của cái vị tiểu tổ tông này, tại sao phải nghe lời hắn? Có phải là nên ngược lại hay không?