Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Thiên Tu La suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Đúng không..."
Tư Dạ Hàn đứng lặng tại chỗ, sau một hồi yên lặng, đúng là gật đầu một cái, mở miệng nói: "Ừm."
"Diễn tập? Ta thấy là các ngươi diễn quá tốt rồi đi! Các ngươi gạt quỷ hả, ta đều không tin, ngươi cho là người khác sẽ tin sao? Trâu bò nha, đánh Nhiếp gia nha! Đứng đó làm gì, động thủ đi! Huyết tẩy? Chúng ta bảo đảm không ra tay! Quả thực không ổn, Thẩm gia chúng ta và Kỷ gia lại cho các ngươi mượn một chút nhân thủ, bảo đảm giúp các ngươi nghiền nát Nhiếp gia!" Thẩm đại công tử nói.
Thiên Tu La: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Lâm Khuyết: "Liên quan gì tới ngươi! Ngươi bớt nói nhảm đi, chúng ta chính là đang diễn tập, ngươi căn bản không biết."
"Vô Ưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giờ phút này, Nhiếp gia chủ nhìn về phía Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Nàng cũng rất muốn biết rõ có chuyện gì xảy ra! Hiện tại lại đổi lời, nói là diễn tập, ngay cả nàng đều không gạt được, còn muốn lừa gạt cha mẹ nàng?
"Oản Oản, Đường Đường thật sự là... thật sự là con của con và... hắn?"
Nhiếp chủ mẫu đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, chân mày nhăn lại.
"Mẹ, đây là một câu chuyện dài." Diệp Oản Oản cười khổ nói.
"Vậy thì nói tóm tắt cho mẹ nghe." Nhiếp chủ mẫu không cho Diệp Oản Oản cơ hội vòng vèo.
"Sặc... Mẹ, thật ra thì, từ góc độ sinh học mà nói, là đúng... Nhưng, hôm nay hắn lại đối xử với chúng ta như vậy, bất kính đối với cha mẹ, con nhất định sẽ bắt hắn cho cha và mẹ một câu trả lời rõ ràng đấy!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Hừ, anh không đồng ý, nhất định phải cho anh một câu trả lời nữa!" Nhiếp Vô Danh tiến lên một bước, lạnh giọng quát lên.
Diệp Oản Oản: "..." Làm sao mâm nào cũng đều có anh vậy? Anh muốn trả lời cái cọng lông à?
Lúc này, dưới con mắt mọi người, Nhiếp Vô Danh đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn, dùng ngón tay chọt chọt vào bụng của Tư Dạ Hàn: "Được à nha, tiểu tử nhà cậu, cái tên dã nam nhân này, cậu và em gái tôi sinh ra một đứa con, à, sau đó chuồn mất. Mấy năm nay, các người đối với Đường Đường bảo bối của tôi chẳng quan tâm. Cậu biết không, đều là tôi tay phân tay nước tiểu đút cho Đường Đường ăn lớn, vừa làm cha lại vừa làm mẹ..."
Tư Dạ Hàn: "..."
"Tay phân tay nước tiểu đút cho Đường Đường thiếu chủ..."
Thiên Tu La mới vừa muốn nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Tư Dạ Hàn, lập tức ngừng miệng.
Thật giống như, bây giờ toàn bộ A Tu La bọn hắn, không có quyền phát ngôn gì, chỉ có thể có lỗi liền nhận, đứng yên chịu đòn.
"Tôi cũng không muốn chèn ép cậu làm gì! Bất kể như thế nào, từ góc độ sinh học mà nói, cậu cũng là cha của Đường Đường, chuyện này không sai chứ?" Nhiếp Vô Danh nhìn Tư Dạ Hàn chằm chằm.
"Ừ..." Tư Dạ Hàn đáp.
"Được, cậu thừa nhận là được! Nhiều năm như vậy, tôi tay phân tay nước tiểu đút cho Đường Đường lớn thế này. Vì Đường Đường, tôi hi sinh nhiều như vậy, ngay cả bạn gái cũng đều không tìm được, trễ nãi cả đời. Cậu nói đi, định bồi thường cho tôi thế nào đây?" Nhiếp Vô Danh lạnh lùng... ăn vạ.
Tư Dạ Hàn: "..."
"Này, nói gì đi chứ!!" Nhiếp Vô Danh tiếp tục dùng ngón tay chọt chọt Tư Dạ Hàn mấy cái.
"Được."
Một lát sau, Tư Dạ Hàn mở miệng đồng ý.
"Cậu nói rồi đấy nhé! Tiểu tử, nếu như cậu dám đùa bỡn, hứa lèo với tôi, đời này cậu cũng đừng mong nhìn thấy Đường Đường."
Nhiếp Vô Danh dứt lời, xoay người nhìn về phía Nhiếp gia chủ và chủ mẫu: "Cha mẹ, thật ra thì đây chính là diễn tập, con đều đã sớm thông đồng cùng bọn họ...!! Vậy... nói xong rồi, chờ con có thời gian liền sẽ từ từ giải thích với mọi người!"
"Ngươi quay trở lại cho ta!"
Nhiếp gia chủ tức tới sắc mặt phồng đỏ.
"Ơ..."
Nhiếp Vô Danh cúi đầu đi trở về, không dám lại tiếp tục nói nhiều.