Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Diệp Oản Oản thở dài. Bây giờ, bọn họ quá mức bị động, không thể nào nhìn thấu những bí ẩn trong màn sương mù, khiến cho người ta khó mà phòng bị.
Cứ như bị một đám côn đồ vô hình đe dọa vậy! Nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi cục diện như thế.
"Có thu hoạch gì sao?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Tam trưởng lão gật đầu một cái: "Minh chủ, chúng tôi theo dõi Nhiếp Linh Lung đến khu vực bên ngoài Độc Lập Châu, thấy cô ta gặp mặt một người đàn ông. Nhiếp Linh Lung nói, Nhiếp gia bây giờ đã bắt đầu hoài nghi mình, muốn lật đổ Nhiếp gia, không quá khả thi. Mà người đàn ông kia lại yêu cầu Nhiếp Linh Lung nghĩ biện pháp lấy đi một cặp nhẫn của cô."
Nghe Tam trưởng lão nói, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Người đàn ông thần bí... muốn lấy chiếc nhẫn của nàng.
Đối với lai lịch chiếc nhẫn, hiện nay Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng, nhưng đã có thể khẳng định, chiếc nhẫn tất nhiên bất phàm.
Lúc trước ở Hoa quốc, chính mình gặp phải cao thủ tới cướp chiếc nhẫn, chỉ sợ cũng là thủ hạ do người đàn ông thần bí trong miệng Tam trưởng lão sai khiến.
"Người đàn ông thần bí...? Tam trưởng lão, ông xác định là một người đàn ông sao?"
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, Tam trưởng lão hơi sững sờ, chợt gật đầu nói: "Thuộc hạ xác định!"
"Vậy ông có thấy được rõ ràng hình dạng người đàn ông nọ không?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Chuyện này..." Tam trưởng lão trầm tư chốc lát, lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Minh chủ, Người đàn ông Nhiếp Linh Lung gặp đã che mặt, cộng thêm sắc trời đã tối, căn bản không thấy rõ bộ dáng và thân hình."
"Nếu che mặt, không thể thấy rõ ràng bộ dáng cũng như chưa từng nhìn thấy thân hình, làm sao ông xác định chính là đàn ông?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, châm câu nào thấy máu câu đó.
Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức: "Nhưng mà... minh chủ, âm thanh kia là giọng của đàn ông."
"Ừm, tôi biết rồi, ông đi về trước nghỉ ngơi đi." Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão, chợt phất phất tay.
"Vâng, vậy thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Tam trưởng lão gật đầu một cái, chợt xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Tam trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản một mình lâm vào trong trầm tư.
Là theo tư duy quán tính, để cho Tam trưởng lão cho rằng người mình thấy là đàn ông, nhưng rốt cuộc là nam hay nữ, còn cần phải đợi xem kỹ mới biết được.
Về phần Nhiếp Linh Lung bên kia, cô ta đã hoàn toàn bại lộ. Đoán chừng, trong thời gian ngắn, có thể sẽ không trở lại Nhiếp gia.
Hiện nay, điều quan trọng nhất, là phải mau nhanh chóng quay trở lại học viện Xích Diễm, để cho viện trưởng Xích Diễm giúp mình khôi phục lại ký ức.
Những mẩu ký ức của Nhiếp Vô Ưu, còn có quá nhiều thứ nàng chưa từng nhớ lại. Nếu như biết hết thảy mọi việc, tình hình hiện tại, có lẽ sẽ không như thế.
Đêm đó, Diệp Oản Oản lấy thân phận của Nhiếp Vô Ưu, gọi điện thoại từ xa đến học viện Xích Diễm gặp Cung lão.
Trong điện thoại, âm thanh Cung lão đầy kích động, khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Tin tức Không Sợ Minh Chủ chính là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia, đã sớm truyền khắp Độc Lập Châu. Các thế lực lớn, không ai không biết.
Diệp Oản Oản ước định với Cung lão, ngày mai sẽ trở lại học viện Xích Diễm.
...
Hôm sau
Diệp Oản Oản để cho Thất Tinh lái xe, chở mình đến học viện Xích Diễm.
Trước cửa học viện Xích Diễm, đã sớm đông nghẹt, giọt nước chảy không lọt.
Tin tức Không Sợ Minh Chủ, cũng chính là Huấn luyện viên Ma Quỷ của học viện Xích Diễm lẫy lừng một thời, Nhiếp Vô Ưu sắp trở về, trong một đêm đã truyền khắp nơi.
Trước cửa, Cung lão nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, thần sắc vạn phần kích động.
"Con bà nó! Đây chính là Vô Ưu sư tỷ, tướng mạo này... Chậc chậc, thật không nhìn ra, rõ ràng có thể dựa vào gương mặt kiếm cơm, sao nhất định phải dựa vào thực lực..."
"Ngươi biết cái đếch gì! Năm đó Vô Ưu sư tỷ, chính là Huấn luyện viên Ma Quỷ của học viện Xích Diễm chúng ta, đã từng đào tạo ra rất nhiều lính đánh thuê ưu tú hàng đầu đấy!"