Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Cây đuốc trong tay cô bé, trước từng cơn gió rét thổi đến, thật giống như lúc nào cũng sẽ có thể bị dập tắt.
Bé gái huơ huơ cây đuốc, dần lui về phía sau, tới bên chỗ thằng bé, lúc này mới nhìn thấy bộ dáng của đứa bé trai.
Một đôi mắt to vô cùng linh động, da thịt trắng noãn, đáng tiếc, nơi khóe mắt lại bị cào rách. Bất quá, cũng còn may không phạm đến mắt, lại cộng thêm khí trời giá rét, cũng không có gì nguy hiểm.
"Chúng ta đi về phía sơn động đi, có ông ngoại ta ở đó..."
Bé gái nói với bé trai.
"Ta... Ta đi không nổi rồi..." Đứa bé trai lắc đầu một cái, muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại tốn công vô ích.
Cô bé lập tức ngồi xuống, một tay đỡ lấy cánh tay của thằng bé, một tay khác nắm lấy cây đuốc, không ngừng chĩa hướng về phía con sói hoang bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới kia.
"Vô Ưu!"
Bỗng nhiên trong lúc đó, lão giả chậm rãi từ bên trong sơn động đi ra, hơi có chút không vui nhìn lấy cô bé.
"Ông ngoại nhanh cứu tụi con!"
Nhìn thấy ông lão, thần sắc cô bé đầy kích động.
Lão giả cũng không nhiều lời, nhanh chân đi tới bên cạnh cô.
Thấy vậy, con sói hoang thấp giọng gào rú, nhào thẳng về phía lão giả.
"Bốp"!
Chỉ thấy lão giả tung ra một cước, đá văng con sói ra ngoài mười mấy mét, ngã vật trên mặt đất, nằm im không một tiếng động.
"Trở về!"
Lão giả dùng một tay ẵm lấy bé gái trong lồng ngực.
"Ông ngoại, còn có hắn..." Cô bé chỉ chỉ về phía thằng bé trai.
Lão giả liếc thằng bé trai một cái, chợt cũng bế đứa bé lên, mang vào sơn động.
...
"Ngươi tên là gì?" Cô bé hỏi thằng bé.
Nghe tiếng, đứa con trai lắc đầu một cái.
"Làm sao ngươi lại ở nơi này một mình vậy, cha và mẹ ngươi ở đâu?" Cô bé tiếp tục hỏi.
Thằng bé trai chìm vào trong yên lặng, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
"Thưa ông... cháu có thể ở cùng một chỗ với các người không ạ? Cháu không có nhà..."
Hồi lâu sau, thằng bé trai vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên nói.
"Ông ngoại..."
Cô bé nhìn ông lão chằm chằm, không ngừng đung đưa cánh tay của ông.
Chỉ chốc lát sau, lão giả nhắm hai mắt lại, lãnh đạm nói: "Ừm."
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn thằng bé kia. Thằng bé trai này... chẳng lẽ chính là vị Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội?
Một vết sẹo nơi khóe mắt kia, dường như đủ để chứng minh thân phận của hắn.
Diệp Oản Oản có chút khó tin, thì ra, chính mình và Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại còn có thể ở cùng nhau như vậy.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không cách nào hiểu được, nếu như đồng thời xuất hiện như vậy, sau khi đứa bé này trưởng thành, tại sao lại truy sát mình?
Chuyện này, rốt cuộc đã có biến cố gì xảy ra?
Nhưng mà, chạm tay vào được chân tướng, lại khiến cho đầu Diệp Oản Oản đau như muốn nứt ra. Dường như đây là vấn đề của chính bản thân nàng, không nguyện ý muốn nhớ lại cái thứ gọi là “chân tướng” kia.
Cảnh tượng bỗng nhiên nhảy chuyển một cái.
Cô bé lớn lên thành thiếu nữ, đã là duyên dáng yêu kiều.
Độc Lập Châu, một nơi nào đó trong khu xóm nghèo.
Thiếu nữ cất bước ở trên đường, chợt lại bị va vào một phát.
Cách đó không xa, một đứa bé ăn mặc hơi có chút rách nát, hướng về thiếu nữ le lưỡi một cái, mắt trợn trắng, mặt đầy vẻ khiêu khích.
Bất quá chỉ chốc lát, cậu ta cũng đã chạy biến mất vô tung vô ảnh.
Thiếu nữ thần sắc lạnh lùng, đuổi theo đứa bé kia, đi tới một con đường mòn vắng vẻ.
"Ta trộm được tiền của một người nữ nhân đần, ha ha ha!"
Cậu nhóc nhìn về phía một thằng bé trai khác dáng vẻ hơi có chút rụt rè xấu hổ ở bên cạnh, vừa nói vừa cười ha ha.
"Bắc Đẩu... Rất nguy hiểm..." Đứa bé kia sau một hồi yên lặng, mới mở miệng nói.
"Sợ cái gì! Yên tâm đi, đi theo ta có thịt ăn. Đáng tiếc thân thể mẹ ta không tốt, không thể mang ngươi về nhà. Bất quá ngươi yên tâm, ta có một hớp canh để uống, thì ngươi sẽ có một miếng thịt để ăn..." Đứa bé vỗ ngực một cái.