Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)


Biên soạn: Đức Uy - .vn

---

Tư Dạ Hàn không thể xác định cũng như bảo đảm, những người mất tích trước đó, hiện nay đến tột cùng là còn sống hay đã chết?

Nghe câu này, Diệp Oản Oản lại lâm vào trong trầm mặc.

Quả thực, Kỷ Tu Nhiễm đã từng thôi miên nàng, tự tay bị phá huỷ hết thảy ký ức có liên quan tới anh ta.

Mặc dù, Diệp Oản Oản cũng không biết tại sao Kỷ Tu Nhiễm phải làm như vậy, nhưng ít nhất có một điều, trong lòng Diệp Oản Oản hiểu rõ.

Từ đầu đến cuối, Kỷ Tu Nhiễm chưa bao giờ hại nàng! Từ sau khi nàng đi đến Độc Lập Châu, sự trợ giúp của Kỷ Tu Nhiễm dành cho nàng, thật sự là rất rất nhiều.

Nếu như không có Kỷ Tu Nhiễm, có lẽ, tại Độc Lập Châu căn bản là nàng nửa bước khó đi!

Từ sâu trong nội tâm, Diệp Oản Oản không chấp nhận được chuyện Kỷ Tu Nhiễm có khả năng bị sát hại. Đối với Diệp Oản Oản mà nói, Kỷ Tu Nhiễm quá mức thần bí, cả người anh ta giống như bị vây ở giữa một làn sương mù hỗn độn, khiến cho người ta không thể thấy rõ, cũng đoán không ra. Người như vậy, làm sao sẽ có thể xảy ra chuyện?


Còn không đợi Diệp Oản Oản kịp nói gì với Tư Dạ Hàn, đã có người của Không Sợ Minh đứng ngoài cửa thông báo: "Minh chủ... Không phải là tôi có ý định muốn làm phiền... Chỉ bất quá, lão đại Nhiếp Vô Danh tới rồi..."

"Lão...lão đại Nhiếp... Vô Danh?"

Diệp Oản Oản hơi sững sờ, Nhiếp Vô Danh từ lúc nào đã thành “lão đại” rồi...

"Minh chủ, là ca ca của cô Nhiếp Vô Danh yêu cầu chúng tôi gọi anh ấy là lão đại... Chúng tôi cũng không có cách nào..."

Ngoài cửa, thành viên Không Sợ Minh có chút bất đắc dĩ nói.

...

"Em gái, anh vào đó nha!"

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới âm thanh của Nhiếp Vô Danh. Một giây kế tiếp, cửa chính bị mở ra.

"Em rể, có bận làm gì không?"

Nhiếp Vô Danh nhanh chân đi tới, thoạt tiên nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt lại hướng về Tư Dạ Hàn quan sát.

Lời hỏi thăm này, tương đối tinh tế...

"Hai người cứ làm việc trước, anh còn có chút chuyện cần phải làm."

Thấy Nhiếp Vô Danh tới, Tư Dạ Hàn chậm rãi đứng lên, nói với Diệp Oản Oản.

"Ừm."

Diệp Oản Oản gật đầu một cái.

Thấy Tư Dạ Hàn xoay người liền định rời đi, Nhiếp Vô Danh vội vàng nói: "Em rể, làm sao nhìn thấy anh rể lại đi nhanh như vậy...? Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?"


Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó cái ông “anh rể” thần thánh!

Trong lúc Nhiếp Vô Danh nói chuyện, Tư Dạ Hàn đã tránh thật xa.

"Nói!"

Diệp Oản Oản hơi có chút thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh. Cái tay anh ruột này, mỗi lần tới đều không có chuyện gì tốt.

"Em gái, em có còn nhớ hay không, trước em có nói, em muốn tìm ra được những người mất tích kia." Nhiếp Vô Danh mở lời.

"Sau đó thì sao?"

Diệp Oản Oản liếc Nhiếp Vô Danh một cái. Nhớ đến thì đã sao, chẳng lẽ Nhiếp Vô Danh còn có thể giúp nàng một tay sao. Điều này hiển nhiên không mấy khả thi đi? 

"Anh nói em nghe này..."

Nhiếp Vô Danh thận trọng hướng về bốn phía quan sát mấy vòng, đè thấp thanh âm xuống: "Anh đã tìm ra được...chỗ đó!"

"Anh tìm ra được chỗ bọn họ bị nhốt?"

Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, thần sắc Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc. Không thể nào đâu!?


"Nói nhảm, đương nhiên là tìm được rồi! Nếu không làm sao anh lại bồn chồn lo lắng đến mức phải đi quấy rầy em và em rể... Ha ha!" Nhiếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, thần thái có chút quá lố.

Nụ cười “ha ha” này là có ý gì?

"Rốt cuộc ở đâu?" Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.

"Ở trên một hòn đảo nhỏ cách Độc Lập Châu không xa, tọa độ anh đều đã có. Bất quá, bốn phía có trọng binh canh giữ!"

Nhiếp Vô Danh nói.

Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. Chỗ Nhiếp Vô Danh vừa nói, có vẻ là cùng một hòn đảo mà trước đó A Cửu đã đề cập.

"Làm thế nào anh phát hiện?"

Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh, mặt đầy hiếu kỳ.

"Không phải là anh phát hiện." Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười: "Là trước đó anh âm thầm theo dõi em rể phát hiện được."


Nhấn Mở Bình Luận