Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Diệp Oản Oản liếc nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, trong nháy mắt không lời chống đỡ. Chính mình cần anh ta theo dõi sao?
"Em gái, không phải là anh chém gió đâu! Chỉ mỗi đám người A Tu La đó, muốn lặng yên không một tiếng động lẻn vào trên đảo, căn bản là không có khả năng." Nhiếp Vô Danh thấy Diệp Oản Oản không phản ứng chút nào, tiếp tục mở miệng nói.
"Vậy anh có thể vô thanh vô tức lẻn vào trên đảo?" Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, Nhiếp Vô Danh lập tức lắc đầu, đáp: "Chuyện đó đương nhiên là không thể nào! Bốn phía hải đảo khép kín, có quá nhiều người canh giữ, coi như là Thiên Vương Lão Tử tới, cũng không có khả năng, trừ phi biết thuật ẩn thân."
"Vậy... Anh nói với em những thứ này, thực ra có ý nghĩa gì?" Diệp Oản Oản đầu to như cái đấu. Năm đó, thời điểm cha mẹ sinh ra mình và anh trai, hẳn là nên chia lại một chút chỉ số thông minh cho ông anh mình! Cha mẹ thật sự quá thiên vị...
"Biện pháp, vẫn có." Nhiếp Vô Danh trầm tư chốc lát, rồi mới nói với Diệp Oản Oản: "Nếu muốn cưỡng ép tấn công vào đảo, căn bản là không thực tế, nhưng có một loại biện pháp khả thi!"
"Mau nói đi..." Diệp Oản Oản giục.
"Gấp cái gì? Không phải là anh đang giúp em gỡ rối sao, dục tốc bất đạt!" Nhiếp Vô Danh chỉnh Diệp Oản Oản một câu, chợt đầy thần bí cười hề hề: "Muốn lên đảo, thật ra thì rất đơn giản, đầu óc phải thông minh, linh hoạt ứng biến... Thật ra thì, cố ý bị bọn họ bắt đi, còn không phải là có thể lên đảo rồi sao?"
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản suýt nữa nghẹn ngào phun ra một ngụm máu. Đây là chủ ý mà vị đại ca này của mình gọi là đầu óc phải biết “linh hoạt ứng biến” sao? Cố ý bị bắt đi, ông anh này tư duy “tốt” thật, xì!
Diệp Oản Oản vừa muốn nói gì, nhưng mà nghĩ lại, điều Nhiếp Vô Danh nói, cân nhắc cẩn thận, dường như đúng là có chút đạo lý ở bên trong...
Nếu như là thương lượng trước với bên ngoài, có lẽ có thể trong ứng ngoài hợp, một lần công phá!
"Em gái à, em cảm thấy đầu óc này của đại ca, có nhanh nhạy hay không?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản hỏi.
"Ừ... Tạm được!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Là như vầy, anh cảm thấy, với danh vọng của đại ca tại Độc Lập Châu mà nói, những người đó nhất định là sẽ động thủ đối với anh... Đến lúc đó, anh sẽ triệu tập một nhóm lính đánh thuê đắc lực, giả bộ không địch lại, sau đó bị bắt đi lên đảo... Loại chuyện này quá nguy hiểm, khẳng định là em không thích hợp, cứ để cho anh làm, thế nào?" Nhiếp Vô Danh nhẹ giọng đề nghị.
Nhiếp Vô Danh dứt tiếng, Diệp Oản Oản liền sững sờ.
Chưa từng nghĩ, vào thời khắc như thế này, vị đại ca này của mình... lại có thể đem lại cảm giác ấm lòng đến vậy.
Thật ra thì, trong trí nhớ nàng, Nhiếp Vô Danh đối xử với nàng rất tốt, vạn phần che chở. Mặc dù từ nhỏ nàng đã đi theo ông ngoại, thời gian sống chung cùng anh trai cũng không tính là quá nhiều. Thế nhưng trong từng đoạn trí nhớ kia, Nhiếp Vô Danh đã từng đem lại cảm giác vô cùng an toàn, đáng tin cậy, cũng không giống như bây giờ.
Loại nhiệm vụ nằm vùng nguy hiểm như vậy, Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới, Nhiếp Vô Danh sẽ vì nàng, chủ động gánh vác. Thật ra thì, đại khái Nhiếp Vô Danh có thể không quản không hỏi. Chuyện này, thật ra thì không có bất cứ quan hệ nào với anh ấy.
"Vẫn là quá nguy hiểm!"
Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, cuối cùng lắc đầu một cái.
Nhiếp Vô Danh không muốn để cho nàng đi gánh chịu nguy hiểm, nhưng mà nàng cũng vậy, không muốn để anh gặp rủi ro. Hai người bọn họ là anh em ruột, là máu mủ tình thâm.
"Không sao đâu, em và tổ chức A Tu La cứ chuẩn bị ở bên ngoài, anh sẽ lẻn vào trong. Nếu như cảm thấy thời cơ thích hợp, đến lúc đó anh liền sẽ phóng hỏa ở trên đảo. Nếu như mọi người nhìn thấy khói dầy đặc, vậy thì có thể lập tức hành động. Chúng ta trong ứng ngoài hợp, cùng nhau phá tan hải đảo kia." Nhiếp Vô Danh nói.