Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Đợi sau khi Bắc Đẩu rời đi, đám người Thất Tinh cũng lui ra khỏi phòng.
Diệp Oản Oản một mình nằm ở trên giường. Tối nay, cứ như thể nàng vừa trải qua một giấc mộng.
Mơ mơ hồ hồ, mình lại biết được lai lịch của chiếc nhẫn, lại trong mơ mơ hồ hồ trở thành Eric, và còn biết đến một chút chuyện cũ của Tử Vong Hoa Hồng năm xưa.
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản tâm trạng ngổn ngang, làm cho nàng không có đủ thời gian để kịp tiêu hóa.
Con đường phía sau, đi như thế nào?
Thật ra thì, cuộc sống nàng mong muốn rất đơn giản, cùng A Cửu và Đường Đường ở chung một chỗ, thanh thanh thản thản, an an ổn ổn, cùng người một nhà sum vầy...
Như thế thôi, bình yên!
Chỉ bất quá, thực lực không cho phép!
Chính mình con mịa nó là Không Sợ Minh Chủ thì thôi coi như xong đi, lần này con mịa nó lại tiếp nhận vị trí người lãnh đạo tối cao của Tử Vong Hoa Hồng, còn con mịa nó phải gánh lên vai nhiều sứ mệnh và trách nhiệm như vậy. Thực sự xem nàng là siêu nhân sao?
Không phải nói năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều sao? Có phải là ông trời có hiểu lầm gì đó với năng lực của nàng rồi hay không?
Bây giờ, Diệp Oản Oản thật sự xem chiếc nhẫn trong tay mình như củ khoai lang nóng bỏng tay. Nhưng mà, dù phỏng tay như thế nào, cũng phải nắm ở trong tay, không cách nào vứt bỏ.
Chuyện này không phải có ý nghĩa, Diệp Oản Oản có bao nhiêu khát vọng với quyền lực chí cao của Tử Vong Hoa Hồng.
Mà là, nếu như nàng buông tha chiếc nhẫn này, lỡ như vạn nhất người kế nhiệm vị trí Eric muốn hoàn thành sứ mệnh thì làm sao bây giờ? Đem tất cả quân chủ lực của Tử Vong Hoa Hồng toàn bộ triệu tập, sau đó tấn công Độc Lập Châu...
Hình ảnh này quá đẹp...
Cho nên, bất kể như thế nào, chiếc nhẫn này chỉ có thể là của nàng.
Chỉ cần nàng không đáp ứng, Tử Vong Hoa Hồng cũng không dám làm xằng làm bậy. Dù sao, trước mắt nàng mới là thủ lĩnh đương nhiệm của Tử Vong Hoa Hồng.
Diệp Oản Oản lặng lẽ trầm tư, mình có thể mượn dùng sức mạnh của Tử Vong Hoa Hồng để đả kích những kẻ được gọi là “dòng-chính” kia hay không...
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nghĩ sâu, màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên.
Mới vừa rồi, Diệp Oản Oản tắt chuông điện thoại và cả hiệu ứng rung nữa, cho nên chỉ có màn hình sáng lên.
Diệp Oản Oản cầm điện thoại di động lên, tên người gọi đến là Nhiếp Vô Danh.
"Đã trễ thế này, chẳng lẽ là anh gọi em để bàn chuyện làm ăn?"
Diệp Oản Oản nối điện thoại, bắt chuyện trước tiên.
"Hic, em gái bảo bối, cũng không phải là anh định bàn chuyện làm ăn với em. Con mịa nó, Nhiếp Linh Lung trở về rồi, em biết chưa?"
Âm thanh Nhiếp Vô Danh có chút kích động. Bất quá, tựa hồ rất tức giận.
"Nhiếp Linh Lung trở về rồi..."
Chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, thân phận của ả ta, rõ ràng đã bị bại lộ, nhưng lại còn dám mặt không đỏ tim không nhảy quay trở lại Nhiếp gia...
Không thể không nói, đẳng cấp của con ả Nhiếp Linh Lung này, quả thực không thấp, tuyệt đối không thể xem thường.
"Đừng có gấp, từ từ nói." Diệp Oản Oản nói.
"Còn từ từ nói, từ từ cái rắm á! Lần trước, lính đánh thuê thủ hạ của anh đều đã nói rõ tình hình với anh rồi. Tiểu tiện nhân này, không được, anh phải đi cắt đứt tay chân của ả ta!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Không được!" Diệp Oản Oản lập tức cắt ngang.
"Không được? Tại sao không được?" Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút.
"Cắt đứt tay chân của cô ta, anh dựa vào cái gì? Anh nói, cô ta thông đồng với dòng chính, anh có chứng cớ sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Làm sao không có chứng cớ? Thủ hạ của anh thấy được, một vị trưởng lão Không Sợ Minh bên em không phải cũng nhìn thấy sao?" Nhiếp Vô Danh trả lời.
"Vậy thì như thế nào?" Diệp Oản Oản lạnh lùng nói: "Đừng quên, Nhiếp Linh Lung là người dự bị cho vị trí gia chủ Nhiếp gia nhiệm kỳ kế, là đối thủ cạnh tranh của em. Mà anh là đối thủ cạnh tranh bị Nhiếp Linh Lung đào thải. Anh và em lại là anh em ruột, những trưởng lão và cao tầng Nhiếp gia kia, sẽ tin lời nói một phía của chúng ta sao? Bây giờ anh động thủ, những cao tầng kia, ngược lại sẽ nói chúng ta dùng thủ đoạn không đứng đắn bêu xấu Nhiếp Linh Lung."
Nhiếp gia, cũng không phải là Nhiếp gia của một người nào đó. Loại sự tình như chuyện lập gia chủ, coi như là gia chủ và chủ mẫu Nhiếp gia, cũng phải cùng thương nghị với những trưởng lão, cao tầng kia, cuối cùng bỏ phiếu tuyển cử.