Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Sắc mặt của Nhiếp Linh Lung âm trầm dị thường. Cũng còn may là đầu óc Nhiếp Vô Danh ngu xuẩn, nếu không, thật là một cơn ác mộng! Hiện tại ngược lại cô muốn nhìn một chút, xem Nhiếp Vô Danh còn có thể nhảy nhót được bao lâu?
Tại loại địa phương như Độc Lập Châu này, sức mạnh chính là hết thảy!
Bắt giặc phải bắt vua trước, sau khi Nhiếp Vô Danh giải quyết hết một đám tôm tép nhỏ bé xong, lập tức nhanh chân lướt về phía Nhiếp Linh Lung.
"Mạng của ngươi, ta muốn rồi!" Nhiếp Vô Danh lạnh lùng nói.
"Ta thấy chưa chắc đi!?" Nhiếp Linh Lung lãnh đạm thờ ơ đáp trả.
"Thử xem!"
Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, khóe miệng Nhiếp Linh Lung hơi hơi nhếch lên, nở rộ một nụ cười lạnh giá, nhìn vào trong mắt của Nhiếp Vô Danh, tràn đầy hàn quang: "Được à nha, ngươi cứ tới thử một chút."
Nhiếp Vô Danh mặt không cảm xúc, cả người như sấm sét trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Bất quá chỉ trong vài hơi thở, thân người đã đi tới bên cạnh Nhiếp Linh Lung.
Một chưởng tung ra, với một tốc độ nhanh đến cực hạn, khiến người ta không cách nào thở dốc.
Chính cả Nhiếp Linh Lung, thần sắc cũng không khỏi đầy kinh ngạc.
Nhưng mà, trong nháy mắt ngay khi một chưởng của Nhiếp Vô Danh đánh về phía Nhiếp Linh Lung, sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo lắc lư, bưng kín bụng mình.
Thấy vậy, thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút cổ quái.
"Ca ca?" Diệp Oản Oản nhẹ giọng hỏi.
Nhiếp Vô Danh cũng không đáp lời.
"Ca ca, sao vậy?" Phát hiện có chỗ không đúng, Diệp Oản Oản vội vàng nghênh đón, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Đứng lại, đừng tới đây!" Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng.
"Phụtt....!!! "
Một giây kế tiếp, Nhiếp Vô Danh đã há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Máu phun trên mặt đất, là màu đen.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vũng máu đen kia, nhất thời đổi sắc mặt, "Anh trúng độc?"
Nhiếp Vô Danh lau vết máu ở khóe miệng, nhíu chặt lông mày, "Trúng độc... từ khi nào...?"
Diệp Oản Oản mặt đầy rung động: "Ngay cả lúc nào trúng độc anh cũng không biết?"
Nhiếp Vô Danh cắn răng, hồi tưởng lại một hồi, "Sẽ không phải là ly đá bào đường phèn kia đấy chứ? Không thể nào... tại sao sẽ như vậy?"
Diệp Oản Oản vội vàng hỏi: "Cái gì mà đá bào đường phèn?"
Nhiếp Vô Danh: "Trên đường có một em gái xinh đẹp tặng miễn phí một ly đá bào đường phèn không lấy tiền, anh uống một ly..."
Diệp Oản Oản: "..."
Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản co quắp, nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, cả nửa ngày cũng nói không nên lời. Nàng còn có thể nói cái gì?
Biết rõ Nhiếp Linh Lung dã tâm bừng bừng, còn không biết đề phòng, đầu óc của anh ta rốt cuộc trưởng thành kiểu gì vậy hả?
Chỉ bất quá, hiện tại Diệp Oản Oản hoàn toàn không có tâm tư trách cứ Nhiếp Vô Danh, trong lòng tràn đầy lo âu. Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là thủ đoạn của Nhiếp Linh Lung! Khó trách Nhiếp Linh Lung dám đến vây quét chính mình và Nhiếp Vô Danh.
Nhìn sắc mặt Nhiếp Vô Danh càng lúc càng tái nhợt, Diệp Oản Oản lòng như lửa đốt, "Đây rốt cuộc là loại độc gì?"
Lúc này, Nhiếp Linh Lung cười khẽ: "Khô điệp, trong vòng nửa giờ, chắc chắn phải chết."
"Nửa giờ..." Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời trầm xuống.
Cơ hồ ngay trong nháy mắt khi Nhiếp Linh Lung dứt tiếng, khóe miệng Nhiếp Vô Danh, lại có máu đen tràn ra, thân hình lảo đảo muốn ngã.
"Ca ca!" Diệp Oản Oản một tay đỡ lấy Nhiếp Vô Danh.
"Không có việc gì, tố chất cơ thể anh rất tốt, chút độc này không là gì. Em đi trước, để anh tới xử lý."
Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, chợt mở miệng nói với nàng.
"Nói bậy!"
Diệp Oản Oản đỡ một cánh tay của Nhiếp Vô Danh. Coi như tố chất thân thể anh tốt hơn nữa, cũng không có khả năng kháng trụ chất kịch độc như vậy.
"Đừng để ý anh, anh... không có chuyện gì!"
Nhiếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản, chân mày nhíu chặt lại: "Tin tưởng anh, em đi trước đi!"