Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Nhìn Nhiếp Linh Lung khí tuyệt bỏ mình, vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Oản Oản lại càng sâu hơn, rút con dao găm dính đầy máu ra, ném sang một bên.
Đúng vào thời khắc này, Tư Dạ Hàn nghe thấy âm thanh tiếng động lạ bên trong phòng giam, vội mở cửa ra, đi vào bên trong.
Nhìn thấy Nhiếp Linh Lung đã không còn hô hấp, ánh mắt Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Thời khắc này, con ngươi lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản thật giống như là cuồng ma khát máu từ trong luyện ngục bò ra ngoài, khiến cho Tư Dạ Hàn đặc biệt xót xa.
Lúc này, Tư Dạ Hàn đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"A Cửu..."
Diệp Oản Oản vùi đầu thật chặt vào trong ngực Tư Dạ Hàn. Lúc này anh có thể cảm nhận được, nước mắt của Diệp Oản Oản, đã thấm ướt nhẹp, xuyên thấu qua áo mình.
"Ừm." Tư Dạ Hàn nhẹ giọng đáp lại.
"A Cửu... Em... Em nhớ anh trai em... Em nhớ anh ấy..."
Một giây kế tiếp, hai tay Diệp Oản Oản ôm chặt lấy Tư Dạ Hàn. Tại trong ngực của Tư Dạ Hàn, thân thể cô gái thoáng run rẩy.
"Anh ấy... là anh hùng vĩ đại nhất của em."
Tư Dạ Hàn ôn nhu nói.
...
Tại A Tu La, Đường Đường và Tư Dạ Hàn một tấc cũng không rời, phụng bồi Diệp Oản Oản. Mấy ngày trôi qua, tâm tình Diệp Oản Oản, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.
Cùng ngày đó, Diệp Oản Oản quay trở về Nhiếp gia.
Nhiếp gia hiện tại, đã hoàn toàn thành một thể thống nhất. Đám cao tầng ban đầu tham dự vây quét Diệp Oản Oản và Nhiếp Vô Danh, tất cả quyền lợi đều đã giao vào trong tay của Đại trưởng lão.
Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới, động tác của Nhị thúc công lại sẽ có thể nhanh như vậy, lại có thể ở trong thời gian ngắn ngủi này, dọn dẹp sạch toàn bộ sâu mọt của Nhiếp gia.
"Vô Ưu, thật ra thì... chuyện này không có liên quan gì tới ta."
Nhị thúc công nhìn về phía Diệp Oản Oản, thở dài.
Nghe Nhị thúc công nói vậy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, không quá rõ hàm nghĩa trong lời nói của Nhị thúc công.
"Mãi tới hai ngày nay ta mới biết... Thật ra thì, ngay hôm đó khi đại ca con trở về, như sấm rền gió cuốn, đã xử lý xong toàn bộ đám trưởng lão và cao tầng kia... cũng đem quyền lợi trong tay bọn họ, đều thu hồi lại toàn bộ." Nhị thúc công nói.
"Là đại ca sao..."
Khóe miệng Diệp Oản Oản hiện lên một nụ cười khổ sở.
Đúng vậy, lại là anh ấy, người anh trai kia...
Ngay hôm đó từ bệnh viện rời đi, anh nói là nhận một đơn hàng lớn gì gì đó, rồi vội vàng rời đi...
Vị đại ca kia của nàng... là một tên lường gạt! Một tên lường gạt... triệt đầu triệt đuôi...!!
...
Sau núi, Nhiếp gia, trước mộ phần...
Nắng chiều ngã về tây, hào quang màu vàng óng chiếu rọi nơi này, bốn phía ấm áp.
Trong tay Diệp Oản Oản xách theo hai bầu rượu, ngồi ở trước mộ phần.
"Ca ca, đây là rượu anh thích uống nhất..."
Khóe miệng Diệp Oản Oản nở một nụ cười khó hiểu, đem rượu trong bầu uống một hơi cạn sạch, một bầu khác, thì nhẹ nhàng tưới lên mặt đất.
"Ca ca, có ngon không?"
Diệp Oản Oản nhẹ giọng nỉ non.
"Ca ca, còn có thứ anh thích nhất..."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản lấy thỏi vàng bên cạnh, chôn xuống lòng đất.
Rất nhanh, men say truyền tới, Diệp Oản Oản ngồi ở một bên, cười si ngốc.
Không tự chủ, chỗ sâu trong óc lại hiện ra cảnh tượng lúc ban đầu ở Hoa quốc, lần đầu mình và Nhiếp Vô Danh gặp mặt. Từng kỷ niệm, như được tua ngược lại từng ly từng tí.
Để cho nàng tạm thời đóng vai mẹ của Đường Đường, giao Đường Đường cho chính mình chăm sóc, mà Nhiếp Vô Danh thì lại đi tham gia một ít tiết mục thử thách trên truyền hình, đem phần thưởng thắng được như TV, tủ lạnh, đồ điện gia dụng, v.v... đưa tới, xem như trả tiền sinh hoạt phí cho Đường Đường. Mãi đến khi đều bị Ban Tổ chức các chương trình truyền hình phong sát...
Tại thời khắc tựa như say mà không phải là say này, hai hàng nước mắt nàng lã chã rơi, "Ca ca... Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn làm em gái của anh... Anh vẫn làm anh trai em... Bất quá, đời sau... Liền đến lượt em tới bảo vệ anh. Ai khi dễ anh... Em liền thay anh ra mặt, đánh cho bọn chúng bể đầu chảy máu."
"Ca ca... trong nội tâm của em...Anh là... Siêu Anh Hùng... Vĩ Đại Nhất!!"