Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Vào giờ phút này, Hà Bưu mặt đầy âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản. Hắn vạn vạn không ngờ tới, nữ nhân này sẽ có tâm cơ như thế.
Nguyên bản, cái Hà Bưu gọi là đánh cược, là ám chỉ mấy trò mạt chược lắc xí ngầu, bầu cua thông thường, cho nên mới nói với Diệp Oản Oản, để cho Diệp Oản Oản tùy tiện chọn. Nhưng mà không nghĩ tới, lại để cho Diệp Oản Oản chui vào chỗ hở.
Chơi chữ đúng quy đúng củ... lại khiến Hà Bưu trở thành phía bị động.
"Thế nào, Hà lão đại, ngươi rốt cuộc là ăn, hay là không?"
Diệp Oản Oản thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hà Bưu, khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản chắc chắn cái tên Hà Bưu này tuyệt đối không dám thắng.
Không nói đến bản thân Hà Bưu có thể ăn được hay không. Nếu như Hà Bưu trước mặt của mọi người, thật sự ăn cứt, sau này trở lại Độc Lập Châu, Hà Bưu cũng không có khả năng sẽ còn chỗ đứng. Mà thế lực của Hà Bưu, tin rằng từ nay về sau cũng sẽ phân băng chia rẽ. Tin rằng không có một thành viên thế lực nào, nguyện ý đi theo một lão đại vì muốn ngủ với một người phụ nữ mà đi ăn cứt.
Cho dù cho tới bây giờ Hà Bưu không hề cho rằng bọn họ có thể chạy ra khỏi hải đảo này, chuẩn bị lưu lại chỗ này cả đời, nhưng nếu như ăn cứt ở trước mặt mọi người, sau này coi như là ở trên hòn đảo này, chỉ sợ cũng rất khó lăn lộn tiếp được nữa.
"Hà lão đại, nói gì đi chứ!"
Thấy Hà Bưu một mực yên lặng không nói, Diệp Oản Oản cười lạnh thúc giục.
"Bạch minh chủ... Cho nên, ngươi thật sự cho là, ngươi thắng chắc sao?" Hà Bưu lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Hà lão đại, ngươi nói lời này là sao? Ta thắng hay không, đây không phải là chờ vào ý của ngươi sao? Nếu như ngươi thực sự ăn cứt rồi, ta đây cũng chỉ có thể nguyện ý thua cuộc." Khuôn mặt Diệp Oản Oản như thể không thành vấn đề.
Nghe Hà Bưu nói vậy, mọi người tại đây thần sắc kinh ngạc.
Một số đại lão có chút quan tâm đến Hà Bưu, từng người trố mắt nhìn nhau. Cái tên Hà Bưu này... Chẳng lẽ thật muốn thắng sao...
Tuy nói, Hà Bưu muốn thắng thật sự rất dễ dàng... nhưng mà... nếu quả như thật sự thắng rồi, chẳng những sẽ không trở thành vinh dự của Hà Bưu, ngược lại sẽ là vết nhơ cực lớn không thể nào xóa nhòa trong cuộc đời hắn sau này.
Chỉ là bởi vì muốn để cho một nữ nhân ngủ cùng hắn một đêm, lại định đi ăn cứt...
Đừng nói loại đại nhân vật hiển hách nổi danh Độc Lập Châu giống như Hà Bưu này, coi như là người bình thường, cũng sẽ không nguyện ý làm loại chuyện như vậy đi?
"Ta nói này Hà Bưu, chẳng lẽ ngươi thật sự dự định thắng sao? Ngươi con mịa nó nếu như thật ăn ‘ấy’ rồi, sau này đừng nói nhận biết lão tử! Lão tử cũng không có bằng hữu đáng sỉ nhục như vậy."
Một vị đại lão liếc Hà Bưu một cái.
"Chu lão đại nói đúng! Hà Bưu, ta thấy cái Bạch Hổ lệnh kia của ngươi liền cho Bạch minh chủ đi, liền như vậy! Ngược lại chúng ta cũng không ra được, ngươi giữ lấy Bạch Hổ lệnh của ngươi không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chuyện này ngươi nên ngàn vạn lần nghĩ thông suốt!"
Vào giờ phút này, Hà Bưu liếc qua mấy người một cái: "Bạch Hổ lệnh không quan trọng, ta chưa bao giờ thua qua."
Còn không đợi mấy đại lão khác mở miệng, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Hà Bưu, lạnh giọng cười nói: "Hà lão đại... trước dường như ta cũng đã nói, cho tới bây giờ ta cũng đều chưa từng thua."
"Ngươi... thật sự nắm chắc như vậy sao?" Hà Bưu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, sắc mặt âm trầm thật giống như có thể chảy ra nước.
Nghe Hà Bưu nói vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, mặt đầy nụ cười lạnh giá: "Nói như vậy, Hà Bưu lão đại là chuẩn bị thắng rồi hả? Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi!"
Lúc này, Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn mọi người bốn phía một vòng: "Vậy... vị lão đại nào đang thuận đường, giúp tạo cho Hà Bưu lão đại có chút chút đồ nóng hổi, thuận tiện bốc ăn."
"Ngươi!"
Hà Bưu nhất thời giận dữ.
Hà Bưu hoàn toàn không cách nào lý giải, nữ nhân này, làm sao sẽ vô sỉ đến nông nỗi này.