Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, em nói anh nghe, trên đảo này tất cả đều là một đám người cùng hung cực ác, đại ma đầu hung thần ác sát, còn định đến bắt nạt khi dễ em, làm em sợ muốn chết. Bảo Bảo anh thiếu chút nữa thì không còn được thấy được em nữa đâu nha nha nha!!"
Lúc này, một đám các đại lão bên cạnh bởi vì mắt thấy Diệp Oản Oản trong nháy mắt trở mặt mà đờ đẫn, nghe đến đó, cơ hồ tất cả đều mộng bức rồi, lộ ra biểu cảm không cách nào tin nổi.
Chuyện này... Nữ ma đầu này nói cái gì?
Trong đám, một gã đại lão mới vừa thua một món vật phẩm đáng tiền cuối cùng trên người không nhịn được bật thốt lên, "Ta nói này Bạch minh chủ, một đám người khi dễ ngươi? Ngươi có phải là bị hỗn loạn ký ức rồi hay không? Không phải là ngươi ăn hiếp một đám người chúng ta sao?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản bị vạch trần, đầy cảnh cáo mà trừng gã đại lão đó một cái, sau đó tiếp tục chiêu bài ‘đáng thương nhỏ yếu lại bất lực’ theo sát Tư Dạ Hàn làm nũng, "Thật mà! Bọn họ thật sự khi dễ em! Cái tên đại bại hoại Hồng An Bang Hà Bưu đó, anh biết hắn đáng ghét đến mức nào không? Hắn lại có thể buộc em đánh cuộc cùng hắn, bảo em nếu thua liền phải ngủ cùng với hắn!"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, sắc mặt của Tư Dạ Hàn lập tức âm trầm xuống, "Hồng An Bang..."
Nhưng mà, không đợi Tư Dạ Hàn kịp bộc phát nộ khí, bên cạnh lại truyền đến âm thanh yếu ớt của đại lão Tứ Hải Môn, "Híc, nhưng mà... Kết quả cuối cùng là, ngươi đánh cược hắn không dám ăn cứt, nếu hắn muốn thắng ngươi trừ phi đi ăn cứt!! Cuối cùng hắn chỉ có thể nhận thua, đem Bạch Hổ lệnh gia truyền đều thua vào tay ngươi rồi, mấy ngày nay giận đến mức bệnh cao huyết áp và tắc nghẽn cơ tim đều phát tác nhiều lần..."
Tiếp đó, mấy gã đại lão đầy “chính nghĩa” khác cũng rối rít không nhìn nổi, trong đó có một tên còn hất tung “che đậy” của Diệp Oản Oản trên chiếc bàn thấp, lộ ra “rương bách bảo” của nàng, đầy bi sảng tố cáo, "Chính ngươi nhìn một chút, tất cả đều là ngươi đào hố chúng ta lấy sạch những món này, ngươi còn bán vé lên thuyền cho chúng ta với giá cắt cổ, hố bẫy bò cũng không sâu bằng hố ngươi đào..."
Diệp Oản Oản: "..."
Các ngươi nói ít mấy câu sẽ chết sao?
Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, bọn họ nói xấu em! Em không phải vậy! Em không có! Anh phải tin tưởng em!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Các đại lão: "..."
Mịa nó?
Tu La Chủ lại có thể dễ lừa gạt như vậy sao?
Chuyện này quả thực không khoa học!
Những đại lão này vạn vạn không ngờ tới, Tu La Chủ hung tàn đáng sợ trong tin đồn lại cũng sẽ có thể bị nữ ma đầu này lừa gạt đến xoay mòng mòng, quả thực là vô cùng đau đớn.
"Ta nói này Tu La Chủ, ta khuyên ngươi nên cảnh giác cao độ, chớ để cho một ít người lừa gạt!"
"Đúng vậy, đúng vậy, xem cho rõ người bên cạnh đi! Chuyện này... Nữ nhân này quả thật không phải là người!"
"Cái vị Bạch Phong nảy, quả thật là thủ đoạn rất cao!"
"Còn không phải sao, ngay cả Tu La Chủ đều có thể lừa gạt xoay quanh!"
...
Diệp Oản Oản giận đến cắn răng, mấy cái tên cờ-hó chết này, nàng thế nào cũng phải bẫy chết bọn chúng mới được!
Bất quá, Tư Dạ Hàn lại tựa hồ như không để ý đến đám người bên cạnh chút nào, tròng mắt hướng về đôi giày cỏ Diệp Oản Oản đang mang trong chân một cái, hơi nhíu mày, "Tại sao lại mang thứ này?"
Diệp Oản Oản: "A, chất lượng dép có chút kém, không cẩn thận làm hư, liền dứt khoát ném..."
Bên cạnh, một gã đại lão nào đó: "Chẳng lẽ không phải là thời điểm ngươi và người khác đánh nhau, đạp người ta đến hư dép sao? Không sai, người ngươi đánh lần đó chính là... ta!"
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, xoay xoay cổ tay một cái. Trời má! Buộc nàng động thủ đúng không!?
Nhưng mà, không đợi Diệp Oản Oản mất khống chế ra tay đánh nhau, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên từ trong tay Lâm Khuyết ở bên cạnh cầm lấy thứ gì đó.
Sau khi mở túi ra, bên trong tựa hồ là một bộ váy, còn có một đôi giầy da mềm đế bằng mới tinh màu hồng.
Tư Dạ Hàn lấy giày ra ngồi chồm hổm xuống, "Thay."