Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Nghe tiếng, thiếu nữ liếc mắt nhìn Tư Hạ cách đó không xa một cái: "Ông ngoại, ngoại đừng tìm con nữa, ngoại đi tìm cái vị bên cạnh kia kìa. Chỗ tốt gì đều cho hắn, hắn mới là cháu ngoại ruột của ngoại!"
"Tỷ, lời này của tỷ nói không đúng." Tư Hạ nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Đệ là phụ tá của ông ngoại, lại nói, cũng không khác gì cháu ngoại ruột cả."
"Phi, cái đồ không biết xấu hổ nhà cậu! Lần trước tôi xây dựng Không Sợ Minh, tình báo này là do cậu nói với ông ngoại?" Thiếu nữ hung ác trừng Tư Hạ một cái.
"Tỷ đệ chúng ta, tình cảm thì là tình cảm, nhưng công việc là công việc, công tư cần phải rõ ràng. Ông ngoại để cho đệ điều tra, đệ có biện pháp gì? Tỷ muốn trách đừng trách đệ, tỷ trách ông ngoại ấy." Tư Hạ bình tĩnh mở miệng nói.
Nghe vậy, thần sắc thiếu nữ nhất thời biến đổi, chỉ vào Tư Hạ: "Tên nhãi ranh, hiện tại vây cánh ngươi cứng cáp rồi đúng không... Tốt, ngươi chờ đó cho ta! Nếu không bóc ngươi một lớp da, ta là em gái ngươi, ngươi là anh ta!"
Tư Hạ: "Đệ sai rồi."
"Đều yên lặng lại một chút!" Ông lão đảo mắt một vòng nhìn thiếu nữ và Tư Hạ một cái.
Thấy ông lão lên tiếng, hai người trong nháy mắt yên lặng, không dám tiếp tục nhiều lời.
"A Tu La to gan lớn mật, công khai đối kháng với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, ta muốn để cho Không Sợ Minh đi đánh trận đầu, hiệu triệu càng nhiều thế lực hơn." Ông lão nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
"A Tu La?" Thiếu nữ hơi sững sờ: "Hình như là một trong tam đại thế lực hạch tâm của Tội Ngục thì phải?"
"Ừm, không sai, theo tình báo của đệ mà nói, đích xác là như vậy." Tư Hạ gật đầu một cái.
"Ông ngoại... tiểu tử Tư Hạ này thân thủ khá lắm! Chi bằng, con đem tinh anh Không Sợ Minh rút ra, để cho cậu ta dẫn đội. Ngược lại Tư Hạ chuyên về tình báo, rất ít lộ diện ở trước mặt người ngoài. Toàn bộ Độc Lập Châu cũng không có mấy người biết cậu ta." Diệp Oản Oản nói.
"Không được!" Tư Hạ lắc đầu một cái, ngữ khí không được phép nghi ngờ.
"Không được? Làm sao, hiện tại cũng học được cách phản kháng? Tỷ đây để cho cậu làm ít chuyện cũng không được, cần cậu có ích lợi gì?" Diệp Oản Oản chỉ vào mũi của Tư Hạ mắng.
"Tỷ, ngược lại đệ không phải là có ý đó." Tư Hạ có chút bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì... thủ lĩnh A Tu La, là Cửu thúc của đệ... Mặc dù chúng ta không gặp nhau mấy lần, cũng không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là thúc thúc của đệ. Võ Đạo Liên Minh Công Hội và A Tu La chiến tranh, đệ sẽ không tham gia."
"Thúc thúc của cậu?"
Thiếu nữ mặt đầy mộng bức: "Con bà nó, quá bùng nổ rồi..."
"Vô Ưu, ông ngoại dạy con thế nào? Con tự nhìn lại mình một chút đi, bây giờ nào có một chút bộ dáng thiếu nữ nào? Há mồm một câu “con bà nó”, ngậm miệng một câu “con bà nó”, còn ra thể thống gì?!" Ông lão nhìn về phía thiếu nữ, thần sắc không vui.
"Vậy thì đã làm sao, ông ngoại từ nhỏ cũng đâu có nuôi con như là một thiếu nữ đâu." Thiếu nữ phản bác.
"Con..." Ông lão tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại miễn cưỡng nén trở về.
"Được rồi ông ngoại, đừng nóng giận... Con dẫn đội không được sao, không phải chỉ là một cái A Tu La sao, con đi giúp ông ngoại quét sạch bọn chúng!" Khóe miệng thiếu nữ khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mỉm lạnh giá thấu xương.
"Không được! Thế lực A Tu La, không thể xem thường, vì nghĩ cho an toàn của con, con không thể dẫn đội, tìm một người có thực lực hơi mạnh mạnh một chút dẫn đội là được rồi." Ông lão nói.
"Ông ngoại, vậy làm sao có thể? Trong Không Sợ Minh, tất cả mọi người đều là huynh đệ con, già có trẻ có nam có nữ có, trí đần và thông tuệ... con đều đối xử bình đẳng có được không? Ngoại chỉ quan tâm đến an toàn của con, nhưng tính mạng của những huynh đệ kia của con, cũng là mạng đấy." Cô bé nói.
"Cái gì mà huynh huynh đệ đệ. Mạng người bên cạnh, ta không quan tâm! Sống chết của bọn họ, cũng không có liên quan gì tới ông ngoại con. Ngược lại là con đấy, thu liễm một chút cho ta, mạng của con mới là tinh quý nhất. Hơn nữa, một cô gái như con, cả ngày cùng những người đó xưng huynh gọi đệ, con xem còn ra thể thống gì? Sau này làm sao lập gia đình!" Ông lão nổi giận.