Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Bây giờ, mặc dù có Nhiếp, Kỷ, Thẩm, Lăng, tứ đại thế lực hạch tâm Tội Ngục, cộng thêm một cái thế lực sơn trại Tử Vong Hoa Hồng...
Nhưng, nếu muốn là địch với toàn bộ Độc Lập Châu, có lẽ căn bản là không đáng chú ý.
"Đội trưởng!!"
Bỗng nhiên, có vài âm thanh từ phía sau truyền ra.
Diệp Oản Oản định thần nhìn lại, đúng là đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa, ngay tiếp đó là mấy chục tiểu đội lính đánh thuê của Nhiếp Vô Danh nối đuôi theo sau.
"Đội trưởng, anh giả chết hả, làm sao anh lại không chết thật vậy?" Nhất Chi Hoa kích động đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, kinh ngạc nói: "Bọn họ... không biết kế hoạch của anh?"
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Chuyện cá nhân này, tại sao phải kéo bọn họ xuống nước?"
"Vậy anh thật đúng là một người đội trưởng tốt..." Diệp Oản Oản nói.
"Chuyện chúng tôi đều đã nghe kể rồi, đội trưởng, mọi người chúng tôi đều ủng hộ anh. Hôm nay, ai dám đụng tới một sợi tóc của anh, chúng tôi liền khiến hắn có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi!" Ngoại Quốc Dời Gạch quát một tiếng chói tai.
"Đội trưởng, anh giấu diếm rất sâu nha! Mấy năm nay, ở bên cạnh anh, hoàn toàn không nhìn ra anh có bất cứ dị thường nào." Phong Huyền Diệc đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, châm một điếu thuốc lá, nuốt mây nhả khói.
Ban đầu, Lăng gia cho là Nhiếp Vô Danh bị kích thích, mỗi ngày vô tri vô giác, tính cách càng khác một trời một vực so với ngày trước, lúc này mới sai Phong Huyền Diệc đến bên cạnh của Nhiếp Vô Danh.
Cho nên, ban đầu căn bản Phong Huyền Diệc không nghĩ quá nhiều.
"Đội trưởng, làm sao anh lại muốn phá hủy Độc Lập Châu chứ?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, mặt đầy cổ quái và khó hiểu.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh lên tiếng, ở một bên Phong Huyền Diệc lắc đầu nói: "Đạo sĩ thối, cậu sai lầm rồi, Nhiếp Vô Danh không phải là muốn phá hủy Độc Lập Châu, mà chỉ là muốn khiến cho những thế lực lớn nhỏ năm đó tham dự bao vây tiễu trừ kia trả giá thật lớn. Và cả điểm trọng yếu nhất, anh ấy mong muốn Độc Lập Châu cải cách, phá vỡ quy củ từ xưa truyền lại."
"Quy củ?" Nghe tiếng, Thần Hư Đạo Nhân hơi sững sờ.
"A..." Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười: "Thủ lĩnh mỗi một đời của Tử Vong Hoa Hồng, đều vì muốn lật đổ quy tắc chế độ Độc Lập Châu mà tồn tại. Nếu Lăng Miểu là thủ lĩnh đời trước của Tử Vong Hoa Hồng, vậy thì tôi cho rằng, Nhiếp Vô Danh nhất định là vô cùng hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng khi còn sống của cô ấy. Đương nhiên, không chỉ là vì Lăng Miểu. Bởi vì, Lăng Miểu cũng không phải là người của Độc Lập Châu, chẳng qua là tổ tiên và Lăng gia có chút nguồn gốc mà thôi. Coi như Lăng Miểu không chết, có quy củ như vậy của Độc Lập Châu tồn tại, Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu, cũng tuyệt đối không có biện pháp nào ở chung một chỗ."
Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, Thần Hư Đạo Nhân gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy... Tôi hiểu rồi, còn có một câu hỏi cuối cùng... Lăng Miểu là ai vậy?"
Đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa, cũng không nắm được lịch sử tình cảm của Nhiếp Vô Danh, cho nên càng không biết Lăng Miểu có tồn tại.
Phong Huyền Diệc liếc nhìn Thần Hư Đạo Nhân một cái, cũng lười tiếp tục tiếp lời.
"Nhiếp Vô Danh, không ngờ tới lòng dạ của anh sâu như thế, càng làm cho tôi không ngờ tới chính là, anh lại muốn cải cách chế độ của Độc Lập Châu." Phong Huyền Diệc nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, nói.
Vào giờ phút này, ánh mắt Nhất Chi Hoa rơi vào trên người Phong Huyền Diệc, tinh thần và trách nhiệm chính nghĩa, ở trong số bọn họ, Phong Huyền Diệc có thể coi là người đem lại cảm giác đó nhiều nhất.
Hơn nữa, cách làm của đội trưởng, trước mắt đã trở mặt, thành địch của toàn bộ Độc Lập Châu. Nhìn thái độ Phong Huyền Diệc, tựa hồ cũng không đồng ý đối với đội trưởng.
"Phong Huyền Diệc, cậu rắm lời nhiều như thế làm cái gì? Nếu sợ rồi, thì cút ngay!" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Phong Huyền Diệc, mặt đầy tức giận không thôi, mở miệng nói: "Thường ngày đội trưởng móc hết ruột gan đối xử với chúng ta thế nào, thời khắc mấu chốt cậu lại muốn làm phản, cái tên phản đồ này!"