Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Vừa dứt lời, người phụ nữ nọ giống như nghe được cái gì đó khiến cô ta cực kỳ khó có thể tiếp nhận nổi, trong nháy mắt lửa giận bùng cháy, ngay cả mặt mũi đều có phần vặn vẹo, "Nghịch tử! Mày dám nói chuyện với mẹ như vậy!"
Lúc này, vị quản lý mập ở bên cạnh vội vàng đi ra giảng hòa, "Khục, hic, được rồi được rồi, hai mẹ con các người, có thể nói lời dễ nghe hơn một chút được không vậy?"
Vào giờ phút này, con ngươi của Diệp Oản Oản đều đã sắp rớt xuống.
Mẹ... Mẹ con...?
Ân Duyệt Dung lại là mẹ của Tư Dạ Hàn???
"Khục khục *ho khan*..." Diệp Oản Oản ho khan không ngừng, "Ân Duyệt Dung là mẹ của anh?"
Tư Dạ Hàn yên lặng, một lát sau mới đáp lại: "Anh và bà ta đã không còn quan hệ gì!"
Vẻ mặt Diệp Oản Oản như đưa đám, nói vậy có nghĩa là, đúng là mẹ của anh rồi hả?
Làm bậy rồi!
Mới vừa rồi ở bên này, nàng còn bát quái với Tư Dạ Hàn về mẹ của anh lâu như vậy...
Bầu không khí ở đây, có chút rất lúng túng.
Dường như Ân Duyệt Dung cũng không muốn thất thố ở trước mặt người ngoài, cố gắng đè nén cơn tức giận: "Đi!"
Xoay người đi được một nửa, bà ta đột nhiên xoay người lại, vẻ tàn khốc trên mặt đều biến mất hết không còn tăm hơi, nhìn Tư Dạ Hàn đầy ý vị sâu xa: "A Cửu, Bảo Bảo, con trai ngoan, mẹ đã cho con cơ hội, chớ ép mẹ, được không?"
Giờ phút này, vẻ mặt của người phụ nữ kia có thể nói là ôn nhu đến cực hạn, nhưng mà, xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ có thể nói là không có chút dấu vết nào của năm tháng, lại làm cho kẻ khác rợn cả tóc gáy.
Nghe được lời của bà ta, khí tức của Tư Dạ Hàn cơ hồ là trong nháy mắt trầm xuống. Diệp Oản Oản cảm giác được lòng bàn tay anh chớp nhoáng siết chặt lại, khiến xương tay của nàng cũng đều cảm thấy đau.
Tròng mắt Diệp Oản Oản, nhìn xuống bàn tay to lớn của anh, lúc này thân thể của Tư Dạ Hàn mới chậm rãi thanh tĩnh lại.
Mối nguy cơ có thể khiến Độc Lập Châu bị lật đổ lần này, rốt cuộc cũng được giải trừ.
Dòng chính rất sợ Dịch Thủy Hàn làm khó dễ, thấy Trọng Tài Hội bắt người rời đi rồi, cơ hồ là thế lực đầu tiên rút lui khỏi chiến trường, tiếp đó dòng thứ cũng lặng yên không một tiếng động rối rít rút lui. Cuối cùng, là các thế lực lớn và tứ đại gia tộc lần lượt rời đi...
Trên chiến trường lớn như vậy, Dịch Thủy Hàn một thân một mình đứng ở chính giữa, trên mặt tràn đầy trống rỗng và chết lặng.
Người thân nhất biến thành kẻ thù lớn nhất, không có thứ gì có thể càng thêm châm biếm và nực cười hơn chuyện này.
Ngay cả Diệp Oản Oản bên này cũng đều loạn thành một đoàn, cũng không biết nên nói cái gì an ủi, chỉ có thể đợi khi nào về, nhờ Đường Đường đi an ủi anh ta một chút.
Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân tựa hồ là lo lắng cho con trai, Nhiếp phu nhân kéo tay Nhiếp Vô Danh lại, "Con trai, chúng ta về nhà... về nhà, nha?"
Nhiếp Vô Danh nhìn cha mẹ bên cạnh, em gái, ông ngoại, nhìn lấy người một nhà, vẻ mờ mịt nơi đáy mắt ngập tràn...
Tư Dạ Hàn nhìn vị Phó hội trưởng Du Thiệu ở sau lưng một cái, Du Thiệu hiểu ý gật đầu, cất bước đi tới trước mặt Nhiếp Vô Danh, "Nhiếp thiếu, tôi dẫn cậu đi gặp Lăng Miểu tiểu thư."
Nhiếp Vô Danh nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, vội vã hỏi, "Cô ấy như thế nào rồi? Mau dẫn tôi đi!"
Một bên, Tư Dạ Hàn trấn an: "Yên tâm, Tư Hạ vốn định dùng cô ấy bắt giữ anh, cho nên sẽ không làm thương tổn cô ấy."
Nói xong, anh tiếp tục giải thích, "Liên quan tới quy tắc Trọng Tài Hội, thật ra thì đã có không ít người ôm tâm tư bất mãn. Tôi sẽ nghĩ biện pháp, chẳng qua là đề án sửa đổi quy tắc có thể thông qua hay không, tôi còn cần đi tìm một người, tạm thời không thể cho anh câu trả lời xác định."
Ánh mắt Nhiếp Vô Danh đầy phức tạp nhìn Tư Dạ Hàn, cuối cùng thở dài một tiếng, vỗ bả vai của Tư Dạ Hàn một cái, cười nói, "Đều là người một nhà, anh cũng không cần nói với em rể một câu cám ơn nhiều."
Tư Dạ Hàn bật cười, những lời này, chính là lời cảm ơn tốt nhất.
Một bên, Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân nghe nói như vậy, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì.