Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Tư Dạ Hàn nhìn về phía xa xa, lòng có chút không yên mở lời: "Oản Oản, sắp tới sẽ có đại hội mỗi năm một lần của Trọng Tài Hội, anh cần phải đi Thiên Thủy thành một đoạn thời gian."
Tới đại hội thường niên, Trọng Tài Hội đều sẽ xử lý một số công việc trọng đại, và sẽ tiến hành rà soát sửa chữa một lần đối với quy tắc của Độc Lập 12 Châu.
Diệp Oản Oản nghe vậy, không khỏi hơi nhíu mày, "Họp nữa sao..."
Đại hội Trọng Tài Hội, khẳng định là Ân Duyệt Dung cũng có mặt, hơn nữa mẹ của Tư Dạ Hàn, Ân Duyệt Dung, cũng chính là người của Thiên Thủy thành.
Diệp Oản Oản khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù đối với Ân Duyệt Dung cũng không hiểu mấy, nhưng mà, chỉ từ sự kiêng kỵ của Tư Dạ Hàn đối với mẹ của anh mà xem, liền biết được khẳng định là không đơn giản. Cộng thêm trước khi đi, Ân Duyệt Dung dùng gương mặt mỉm cười nói câu nói kia, thật sự là khiến cho người ta có chút rợn cả tóc gáy.
Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, đáy mắt dường như thật nhanh thoáng qua một sự khẩn trương đầy đè nén, nhưng sắc mặt thoạt nhìn lại có vẻ lãnh đạm thờ ơ trước sau như một, nói một câu bằng một giọng vô cùng bình tĩnh: "Chờ anh trở lại, chúng ta liền kết hôn."
Đang suy nghĩ viển vông, Diệp Oản Oản nghe nói như vậy, lập tức “rột” một cái ngẩng đầu lên, ngước đầu nhỏ, gật đầu thật nhanh: "Được, được, được à nha!"
Nhìn thấy con ngươi sáng lấp lánh của thiếu nữ, trái tim Tư Dạ Hàn trở về chỗ cũ, khóe miệng vốn căng thẳng cũng nở rộ một đường cong làm cho người ta động lòng. Anh ôm cô gái của mình vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên cánh môi của cô...
Diệp Oản Oản nháy con mắt, cảm thấy rất là khó hiểu đối với phản ứng của Tư Dạ Hàn, "Em nói này bảo bối, anh làm gì lại kích động như vậy hả? Em đáp ứng với anh, không phải đã là chuyện đương nhiên rồi sao?!"
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền tới thanh âm sâu kín của Lâm Khuyết, "Khục... quấy rầy một chút.. Nơi này còn có người..."
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn “bóng-đèn-nhãn-hiệu-Lâm-Khuyết” một cái, "Ờ" một tiếng, "Tôi biết mà, anh sáng sặc sỡ lóa mắt như vậy, làm sao tôi lại có thể không nhìn thấy cơ chứ!"
Lâm Khuyết: "..."
Nếu thấy rồi, không thể cân nhắc tới cảm nhận của giống cẩu độc thân quý hiếm này một chút sao?
Lâm Khuyết yên lặng đứng tại chỗ, tỏ vẻ “tôi-cạn-lời-rồi”.
Không biết Lâm Khuyết nghĩ đến cái gì, muốn nói rồi lại thôi, hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói, "Cửu ca, chúng ta thật sự phải trở về Thiên Thủy thành sao? Chỗ đó chính là địa bàn của dì Dung! Lỡ như... một đi không trở lại..."
Lâm Khuyết còn chưa dứt lời, lập tức bị một ánh mắt sắc bén của Tư Dạ Hàn dọa sợ đến nghẹn trở về.
Diệp Oản Oản vốn là không muốn hỏi nhiều, nhưng đều đã đến loại thời điểm thế này rồi, thật sự là không hỏi không được, "A Cửu, anh và mẹ của anh... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tư Dạ Hàn quả nhiên là rất kiêng kỵ Ân Duyệt Dung, vừa nghe nhắc đến người này, biến sắc.
Sau một hồi lâu yên lặng, Tư Dạ Hàn mở miệng nói: "Oản Oản, anh cũng không muốn lừa gạt em, mẹ anh rất nguy hiểm! Khoảng thời gian này, em tận lực không nên đơn độc đi ra ngoài. Còn Đường Đường nữa, tạm thời không nên đi đến trường học, anh sẽ để cho Khương Viêm đích thân bảo vệ bọn em 24/24."
Sở dĩ anh nhất định phải trở về Thiên Thủy thành, cũng là vì muốn đàm phán cùng mẹ.
Diệp Oản Oản cau mày: "Nghiêm trọng như thế... Anh nhất định phải trở về sao?"
Tư Dạ Hàn: "Hội nghị lần này không thể vắng mặt!"
Diệp Oản Oản: "Em sẽ cùng đi với anh!"
"Không được!" Tư Dạ Hàn lập tức cự tuyệt.
Lâm Khuyết thấy được được ánh mắt ra hiệu của Cửu ca nhà mình, chỉ có thể phối hợp khuyên nhủ, "Này này, Cửu tẩu, thật ra thì dì Dung cũng không đáng sợ như vậy, dì ấy không đem chồng mình tháo thành tám khối, cũng không đem tình nhân của chồng rút gân lột da, càng không luộc sống con trai. Cô nhìn Cửu ca đi, không phải là còn sống sờ sờ đó sao... Lời đồn đãi đều là giả... Cô đừng tin..."