Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
"Tam trưởng lão, ông cần phải tự tin vào bản thân mình! Chuyện này, ông có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng." Đại trưởng lão cổ vũ Tam trưởng lão.
"Ha ha, Đại trưởng lão, giết gà sao lại cần dùng đao mổ trâu... Không đúng, không có kim cương đừng lấy đồ sứ thế mạng! Tôi cũng không có kim cương, ông có, chuyện này cần ông đi làm!" Tam trưởng lão lạnh giọng cười đểu.
Nói đùa kiểu gì vậy hả!! Ai mà lại không biết Ân Duyệt Dung là đại tông sư dùng độc, trong nhà khắp nơi đều là độc, hắn cũng không muốn chết không rõ ràng! Người nào thích người đó đi, hắn không đi!!
"Tôi thấy hai lão già các ông..." Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc: "Đều đổi tên thành Thân Công Báo đi cho rồi!"
"Minh chủ, có ý gì?" Tam trưởng lão không hiểu.
"Có ý gì?" Diệp Oản Oản bĩu môi: "Còn phải hỏi sao! Chết đạo hữu không chết bần đạo chứ gì!"
Tam trưởng lão vẫn còn có chút không hiểu lắm, thần sắc nghi ngờ.
"Ha ha ha, chưa từng xem Phong Thần Diễn Nghĩa sao... Chính là cái gã Thân Công Báo đó, mỗi lần đều để cho người khác đi chịu chết thay..." Bắc Đẩu cười lớn.
Tam trưởng lão: "..."
Đại trưởng lão: "..."
"Hai vị Thân đạo trưởng, tôi thấy là hai vị vẫn nên đi cùng nhau thì hơn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Không cần các người lẻn vào Ân gia, chỉ cần dò la tình hình Ân gia giai đoạn hiện tại là được rồi." Diệp Oản Oản nói.
Bất đắc dĩ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chỉ có thể nhận lệnh.
Bắc Đẩu lặng lẽ quay sang nói với Phó Minh Hi: "Con bà nó, cái vị tên Ân Duyệt Dung đó, không phải là mẹ chồng tương lai của Phong tỷ sao... Phong tỷ còn nói chính mình không quan tâm, vậy mà cũng đều đã mở rộng tình báo tới nhà của mẹ chồng mình rồi!"
"Tôi thấy với tính cách của Ân Duyệt Dung, đoán chừng không dễ sống chung. Hic... cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hẳn là sau này sẽ thập phần khắc nghiệt." Phó Minh Hi nhỏ giọng nói.
"Nói cái gì vậy?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có, bọn đệ chỉ đang thảo luận xem buổi tối ăn gì." Bắc Đẩu cười đầy gượng gạo.
Đợi sau khi Đại trưởng lão và Tam trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản vừa định mang mọi người cũng đi khỏi, bỗng dưng chân mày lại khẽ nhíu một cái.
Không chỉ riêng Diệp Oản Oản, ngay cả Bắc Đẩu ở ngay bên cạnh nàng, thần sắc cũng khẽ biến.
"Phong tỷ, có người đi theo chúng ta." Thất Tinh nói.
"Là người hay quỷ, đi ra xem xem!" Diệp Oản Oản sắc mặt lãnh đạm thờ ơ, lạnh giọng quát.
Đúng lúc này, một nam một nữ từ trong góc tối đi ra, trên mặt hai cười lộ ra nụ cười đầy bí hiểm, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nhiếp tiểu thư, đi tới Thiên Thủy thành, không tận tình chủ nhà, vô cùng xấu hổ."
"Các người là ai?" Diệp Oản Oản nhìn hai người nam nữ trẻ tuổi nọ.
"Nhiếp tiểu thư, chúng tôi là ai không quan trọng. Chẳng qua là, có người muốn gặp Nhiếp tiểu thư một lần." Gã thanh niên trẻ tuổi cười nói.
Chân mày Diệp Oản Oản nhăn lại. Chính mình hôm nay mới vừa đến Thiên Thủy thành, ngay lập tức đã bị người khác phát giác theo dõi. Kẻ muốn gặp mình, nhất định quyền thế ngút trời...
Sẽ không phải là... mẹ của A Cửu, Ân Duyệt Dung đấy chứ...
"Các người là, người Ân gia?"
Diệp Oản Oản nhìn hai người, thử hỏi dò.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, sắc mặt đám người Bắc Đẩu và Phó Minh Hi nhất thời biến đổi, theo bản năng thối lui về phía sau.
Nếu như con mịa nó đám người này thật sự là Ân gia, vậy thì chính là thuốc độc di động đấy!! Trên người đều có chứa kịch độc...
Hai người nam nữ trẻ tuổi hai mắt nhìn nhau một cái, chợt hướng về Diệp Oản Oản lắc đầu. Gã thanh niên nói: "Nhiếp tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi và Ân gia không có bất cứ quan hệ nào. Chúng tôi trực thuộc Trọng Tài Hội, là Dịch hội trưởng có lời mời."
"Dịch Linh Quân?" Vẻ mặt Diệp Oản Oản đầy hoài nghi. Chính mình cũng không quen biết Dịch Linh Quân, ông ta tự nhiên tìm mình làm cái gì?
"Các người nói các người thuộc Trọng Tài Hội, có chứng cớ không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Nghe vậy, gã thanh niên trẻ tuổi liền lấy chứng chỉ hành nghề từ trong người ra.