Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Chân mày Tư Dạ Hàn cau lại cực khẽ không thể nhận ra, nhìn thái độ Dịch Linh Quân đã biết sợ rằng hôm nay sẽ không có kết quả gì.
Vì vậy chỉ có thể đứng lên, "Vậy ngài nghỉ ngơi trước, ngày khác vãn bối sẽ đến nhà thăm hỏi."
Ánh mắt Dịch Linh Quân liếc xéo nhìn lướt qua nơi cổ tay Tư Dạ Hàn bị ống tay áo che kín, ngay sau đó đứng dậy tiễn khách.
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản lập tức từ phía sau phòng khách nhảy ra, "Lão quái vật! Ông nói bậy gì đấy!"
Dịch Linh Quân dù gấp vẫn ung dung ngồi xuống bên cạnh bàn trà, "Vi phụ nói bậy khi nào? Vi phụ đây chính là đang đưa ra cành ô liu cho cậu ta! Nếu không, cậu ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái..."
"Có ý gì?" Diệp Oản Oản nghe vậy cau mày.
"Con cho rằng tiểu nha đầu Tần gia kia ăn chay? Cho phép một người đàn ông như vậy ba lần bốn lượt cự tuyệt và nhục nhã?" Dịch Linh Quân vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn Diệp Oản Oản, "Người đàn ông của con ngay lập tức sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi! Mà chỉ có con, con gái ngoan của ta, mới có thể giúp được cậu ta mà thôi!"
...
Cùng lúc đó, Tần gia.
Lúc Tần Hi Viện trở về, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, cô hầu gái ở phía sau cô ta cúi đầu thật thấp, cũng không dám thở mạnh lấy một cái.
Cũng chưa bao giờ có người dám đối đãi với tiểu thư như vậy...
Tần Tung cất bước xuống lầu, thấy lúc con gái lúc ra cửa còn thật cao hứng, trở về thì sắc mặt lại khó coi, vội lên tiếng hỏi thăm, "Viện Viện, chuyện này là thế nào? Ai chọc giận làm con mất hứng?"
Tần Hi Viện không nói gì, cô hầu gái ở bên cạnh mở miệng đáp, "Còn không phải là do cái gã Quản lý Tư đó sao? Cũng quá đáng rồi, quả thật là cấp cho thể diện mà không cần..."
"Tư Dạ Hàn?" Tần Tung cau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Hầu gái giải thích, "Cái tay Quản lý Tư đó, trong mắt không có ai, không hề coi tiểu thư của chúng ta ra gì, dùng mọi cách cự tuyệt đối với tiểu thư của chúng ta. Nếu là muốn dục cầm cố túng, cũng phải có chút thái độ. Nhưng mà hôm nay, hôm nay hắn lại có thể..."
"Hắn như thế nào?" Tần Tung trầm giọng.
Hầu gái giận đến giậm chân, "Hôm nay chẳng qua tiểu thư chỉ đụng tay hắn một cái, hắn lại dùng khăn giấy khử độc lau tới lau lui, còn nhục nhã tiểu thư!"
"Đủ rồi! Câm miệng cho ta!" Tần Hi Viện tức giận trách mắng, cắt ngang lời của hầu gái.
Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa bao giờ chịu phải loại khuất nhục này, chủ động hạ thấp giá trị của mình, đi gần gũi một người đàn ông. Đối phương lại vì một con ranh quê mùa hèn kém, nhiều lần nhục nhã cô.
"Lẽ nào lại như vậy!" Tần Tung nghe xong, nhất thời cũng tức giận, "Con gái của Tần Tung này há có thể cho phép hắn khi dễ như thế!"
Tần Tung nói xong, vội vàng đi trấn an con gái nhà mình, "Viện Viện, con yên tâm, cục tức này, cha nhất định sẽ giúp con hả dạ!"
"Nhưng mà, dì Ân bên kia..."
"Ân Duyệt Dung không đáng sợ, huống chi chính bà ta cũng đều đã sớm vứt bỏ đứa con trai này. Con vốn là cơ hội lật bàn duy nhất của thằng nhãi kia, nhưng mà nó cũng không biết quý trọng... Thật sự là quá ngu xuẩn! Một người đàn ông như vậy, cũng không xứng với con gái của Tần Tung ta!"
Tần Tung vẻ mặt đầy kiêu hãnh nói, "Cái gì mà ruột thịt hay không, căn bản không quan trọng, cái quan trọng chính là sự lựa chọn của Viện Viện con! Ai có thể làm cho con vui vẻ, cha liền đem lại hết thảy mọi thứ cho người đó!"
"Cha, con muốn khiến hắn ta trả giá thật lớn, để cho hắn hối hận không kịp!" Tần Hi Viện siết chặt quả đấm, ngay sau đó ra mệnh lệnh cho hầu gái ở bên cạnh, "Ngươi! Đi, hẹn gặp mặt Ân Hành cho ta! Nói là ta có việc tìm hắn!"
Nếu người đàn ông này không biết tốt xấu như thế, vậy thì cô sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về hắn đem cho kẻ đối đầu với hắn! Cô cũng không tin, đến lúc mất đi hết thảy, hắn còn không chịu thua.
Cô nhất định phải khiến cho hắn quỳ xuống cầu xin được tha thứ...