Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Thậm chí ngay cả Dịch Linh Quân cũng đều sắp không nhìn nổi.
Con gái ngoan, con còn có thể rõ ràng hơn một chút nữa sao?
Bất quá, dĩ nhiên là Diệp Oản Oản hoàn toàn không nhìn ông ta.
Biện pháp này mặc dù rất vô sỉ, nhưng cũng may là hữu dụng nha, hợp tình lại hợp lý! Tư Dạ Hàn căn bản cũng không tiện cự tuyệt.
Sau đó, Diệp Oản Oản cứ như vậy đàng hoàng công khai trực tiếp khiến cho Tư Dạ Hàn đi theo nàng đi lên lầu, vào phòng của nàng.
Tối nay nàng quá bị động, nhất định phải chơi cho hòa nhau ván này mới được!
Lâm Khuyết ở phía sau gấp đến độ xoay quanh, lại hữu tâm vô lực, vô cùng đau đớn mà lắc lắc Du Thiệu nói, "Đây là trắng trợn gạt người, công khai cướp người!"
Du Thiệu ho nhẹ một tiếng nói, "Nhỏ tiếng một chút, cậu đừng phản ứng thái quá nữa! Tôi nghĩ là Dịch tiểu thư chỉ là muốn kết giao bạn bè cùng với đại nhân mà thôi. Hơn nữa, tôi vẫn kiên trì với quan điểm ngay từ đầu của mình, thật ra thì như vậy cũng không có gì không ổn! Huống chi địa vị của Dịch tiểu thư cao hơn Tần Hi Viện nhiều lắm. Nếu như có Dịch tiểu thư giúp, chuyện chúng ta muốn làm sẽ đơn giản hơn nhiều."
Lâm Khuyết nhất thời trợn mắt nhìn sang: "Quan điểm ngay từ đầu của ông? Quan điểm ngay từ đầu của ông là cái gì? Để cho Cửu ca dùng mỹ nhân kế?"
Du Thiệu: "Cậu đừng nói khó nghe như vậy, chẳng qua chỉ là hơi hơi... dùng một chút."
Lâm Khuyết: "Có bản lĩnh thì ông đi đến trước mặt nữ ma đầu Nhiếp Vô Ưu đó, lặp lại lần nữa! Cũng còn may một điểm là Tần Hi Viện không được như ý, nhưng mà Dịch Vân Mạc thì lại bất đồng. Nữ nhân này quá đáng sợ! Thậm chí ngay cả Cửu gia đều không chống đỡ được. Cứ tiếp diễn như vậy, sợ là sự trong sạch của Cửu ca khó mà giữ được. Đến lúc đó không riêng gì vấn đề về mỹ nhân kế, mà ông có thể tính toán xem, đến lúc đó ông sẽ bị nữ ma đầu kia chém mấy đao!"
Du Thiệu: "..." Khả năng số học của hắn không tốt, vẫn là đừng nên tính thì hơn...
...
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản vậy mà lại rất đàng hoàng, duy trì tạo hình nhân vật cao lãnh, mặt không cảm xúc dẫn Tư Dạ Hàn đi đến gian phòng của mình.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Thiên Thủy thành, Dịch Linh Quân đã bao toàn bộ, phòng của Diệp Oản Oản là phòng tổng thống (president suite) nằm ở tầng cao nhất.
Ting ——!!
Tiếng chuông thang máy reo lên, hai người đến tầng chót.
"Bên này!" Diệp Oản Oản trực tiếp đi ở phía trước, từ trong túi xách lấy thẻ phòng ra, đem cửa phòng mở ra.
Trong phòng tựa hồ được người giúp việc nhỏ tinh dầu, có một mùi hương thơm vô cùng ngọt ngào.
Mùi thơm này quả thật là không khó ngửi, chỉ là có chút nồng, làm cho người ta có chút không thoải mái.
"Quần áo tôi đã phái người chuẩn bị xong, Quản lý Tư trước tiên có thể thay." Diệp Oản Oản nói xong, lại cố ý tăng thêm một câu, "Nếu như anh không chê phiền toái."
Ồ, còn không phải là đều phải cởi sao...
Tư Dạ Hàn dường như cũng không hiểu được kiểu nói bóng gió của Diệp Oản Oản, "Đa tạ Dịch tiểu thư."
Nói xong, cầm lấy bộ đồ được để ở trên ghế sa lon, hướng vào bên trong căn phòng mà đi.
Làm sao lại chạy đi xa như vậy để thay quần áo cơ chứ...
Diệp Oản Oản có chút tiếc nuối, ở bên ngoài ngóng dài cổ len lén nhìn trộm, đầy ám muội suy nghĩ, đợi lát nữa làm sao ra tay mới tốt.
Đang suy nghĩ, nhưng mà, đợi cả nửa ngày, Tư Dạ Hàn ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Xảy ra chuyện gì?
Thay một bộ quần áo lâu như vậy sao? Tại sao còn không ra...
Trong tâm trạng hoài nghi, Diệp Oản Oản đứng lên, đi về phía bên trong phòng.
Cũng không phải là nàng cố ý muốn trộm nhìn gì gì, chẳng qua là lo lắng anh mà thôi.
"Quản lý Tư..."
Diệp Oản Oản đi tới trước cửa phòng, lại nhìn thấy căn bản là Tư Dạ Hàn không hề vào trong, mà lại duy trì tư thế mở cửa, ánh mắt giống như hàn băng nhìn chằm chằm trong phòng, toàn thân trên dưới đều tản ra một luồng khí tràng... khiến cho người ta không rét mà run.
Diệp Oản Oản hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đi tới, muốn nhìn một chút trong phòng có cái gì.