Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Diệp Oản Oản thấy trò chuyện đến bây giờ mà mãi Tư Dạ Hàn cũng không hỏi chuyện mình là Dịch Vân Mạc, không nhịn được chủ động hỏi dò, "Anh không hỏi vấn đề em trở thành Dịch Vân Mạc, là có chuyện gì xảy ra sao?"
Tư Dạ Hàn ôm thiếu nữ vào trong ngực: "Nếu như em muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho anh biết."
"A, thật ra thì chuyện này liên quan đến bí mật của Dịch Linh Quân, không thể nói với người ngoài, nếu không phỏng chừng sẽ gây ra sóng to gió lớn!" Diệp Oản Oản nói xong, chuyển đề tài, "Bất quá anh cũng không phải là người ngoài, nói cho anh biết cũng không sao."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt dịu hẳn đi...
Diệp Oản Oản: "Thế này, thật ra là Dịch Linh Quân còn có một thân phận khác không muốn người khác biết. Mà một thân phận khác của ông ta, lại trùng hợp là người mà em quen biết!"
Tư Dạ Hàn: "Một thân phận khác?"
Một thân phận khác của Dịch Linh Quân, hơn nữa còn là người mà Diệp Oản Oản quen biết, trong lúc nhất thời quả thật Tư Dạ Hàn cũng không nghĩ ra được.
Diệp Oản Oản gật đầu, trực tiếp trả lời, "Nói ra khẳng định là anh không thể tin được, Dịch Linh Quân có một lớp vỏ bọc khác chính là... Hách Liên Giác..."
Trên mặt của Tư Dạ Hàn thoáng qua vẻ kinh ngạc, đối với cái kết quả này, quả thật cũng rất bất ngờ, "Hách Liên Giác? Sư phụ em?"
Diệp Oản Oản suýt xoa, "Đúng vậy, chính là ông ta. Lúc ông ấy tìm tới em, em cũng sợ hết hồn, hoàn toàn không ngờ tới lão quái vật Hách Liên Giác này còn có một lớp com lê như vậy! Một người là võ đạo tông sư đức cao vọng trọng, một người là lão quái vật Độc Lập Châu người người muốn đánh. Hai người vốn hoàn toàn không liên quan nhau, vậy mà lại sẽ có thể là cùng một người!"
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, Tư Dạ Hàn mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện: "Khó trách."
Diệp Oản Oản tiếp tục giải thích: "Về phần vì sao em lại biến thành con gái ông ta, hoàn toàn là do sở thích quái dị của ông ấy! Chính mình không có con gái, liền muốn há mồm chờ sung rụng “bợ” một đứa cho đã ghiền. Đương nhiên là không có khả năng em sẽ đáp ứng loại yêu cầu hoang đường này! Ngờ đâu, ngày đó em nhìn thấy..."
Nghe đến đó, dường như Tư Dạ Hàn kịp phản ứng lại, "Thời điểm ngày đó anh đi gặp Dịch hội trưởng, em cũng có mặt?"
Ánh mắt Diệp Oản Oản ai oán: "Không sai, hơn nữa còn nhìn thấy Tần Hi Viện và anh lôi lôi kéo kéo! Em đây làm sao có thể nhịn được chứ, cho nên trong cơn tức giận liền đáp ứng rồi! Liều mạng giữ trai đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Cái bàn trong phòng khách Dịch hội trưởng..."
Diệp Oản Oản: "Em chém!"
Tư Dạ Hàn: "Đường rãnh trên mặt đất..."
Diệp Oản Oản: "Cũng em chém!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cho nên ngày đó ở trong điện thoại, nàng nói nhiều như thế, nói để cho anh yên tâm, nói mình tuyệt đối sẽ không kích động hiểu lầm. Vậy mà lại không có lấy một chữ là sự thực...
Anh nên sớm biết mới đúng.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Diệp Oản Oản vang lên, là Dịch Linh Quân gọi tới.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nối điện thoại. Mới vừa kết nối, đầu kia điện thoại di động liền truyền tới âm thanh đầy kích động và tố cáo của Dịch Linh Quân, "Vừa nói xong là dân chuyên nghiệp, tuyệt đối không đuổi theo đấy!"
Diệp Oản Oản không vui mà chọc chọc trên người Tư Dạ Hàn, bị Tư Dạ Hàn bắt lại đôi bàn tay nhỏ nhắn đang mò loạn, thở dài, nói với Dịch Linh Quân ở đầu kia: "Đuổi đuổi gì cơ... Ở trước mặt Bảo Bảo nhà con, ngay từ lúc vừa bắt đầu, mọi thứ đã chính là hư vô..."
Dịch Linh Quân: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản tiếp tục nói, "Mà tự đuổi cũng tốt, đỡ mắc công lại phải đuổi tới đuổi lui mệt chết đi được. Thôi được rồi, không thèm nghe cha nói nữa, bye cha con cúp đây, con muốn đi ngủ rồi. Ngủ ngon bái bai!"
Dịch Linh Quân: "Này này này này! Con ngủ ở chỗ nào đấy, này! Alo?"
Tút tút tút —— cùng với âm thanh báo máy bận, Diệp Oản Oản quả quyết cúp điện thoại di động.
Diệp Oản Oản: "Đã nói là tối nay ngủ với em rồi đấy, không cho đổi ý!"
Tư Dạ Hàn: "Bất cứ lúc nào anh cũng có thể chiều em được."
Diệp Oản Oản: "Vậy còn tạm được!"