Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Đừng nói chi Bắc Đẩu, ngay chính Đại trưởng lão ở bên cạnh cũng có chút nghi ngờ không thôi, rất sợ là tìm sai người.
Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục nói gì, Diệp Oản Oản tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Có lời mau nói, có rắm mau thả!"
Bắc Đẩu: "..."
Đúng là nên cảm thấy tự hổ thẹn vì ý nghĩ mới vừa rồi. Đây là Không Sợ Minh Chủ, là chính Phong tỷ không sai...
"Con bà nó! Phong tỷ, lá gan của tỷ cũng quá lớn rồi, lại có thể đi giả mạo con... con gái của Dịch hội trưởng. Chuyện này nếu như bị người ta phát hiện, thì chẳng phải chuyện đùa đâu!" Bắc Đẩu đổ mồ hôi lạnh khắp người. Vốn chẳng qua là cậu ta chỉ định tới cửa thử thăm dò, thật không ngờ tới, lại là sự thật!
Bọn họ thật là quá ngây thơ rồi, lại còn thật sự cho rằng Phong tỷ đổi tính, ngoan ngoãn trở về Vân Thành cơ đấy!
Vạn vạn không ngờ tới, nàng không gây sự thì thôi, một khi gây sự, liền chơi lớn như vậy sao!
Giả mạo con gái của Dịch Linh Quân, loại chuyện này mà minh chủ cũng dám làm!
"Các người làm sao lại tới tìm tôi?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ.
"Ngày hôm qua không phải là có buổi gặp mặt của cao tầng Trọng Tài Hội sao, đệ và mọi người vẫn đang luôn theo dõi Ân Duyệt Dung, sau đó đúng lúc tàn cuộc nhìn thấy Phong tỷ. Bất quá quá nhiều người, lại cộng thêm Phong tỷ có một ít thay đổi, nên bọn đệ cũng không dám tới nhận người quen... Sau đó tìm hiểu liền biết được tỷ ở nơi này." Bắc Đẩu giải thích.
"Các cậu theo dõi Ân Duyệt Dung?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu: "Các cậu theo dõi Ân Duyệt Dung làm cái gì?"
"Thám thính một ít tin tình báo, đây không phải là nhiệm vụ Phong tỷ giao phó sao..." Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Nàng chẳng qua chỉ yêu cầu bọn họ đi hỏi thăm một chút tin tức, đâu có nói bọn họ trực tiếp theo dõi Ân Duyệt Dung đâu!
Ân Duyệt Dung là nhân vật nào, mà bọn họ cũng dám tùy tiện đi theo dõi?
Đến bây giờ còn có thể sống, quả thực là mạng lớn!
"Phong tỷ, điện thoại di động của tỷ vẫn không gọi được. Tối ngày hôm qua, xảy ra chuyện lớn rồi!" Bắc Đẩu thở dài nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Oản Oản khẽ nhíu mày. Tối hôm qua nàng ở lại chỗ Tư Dạ Hàn bên kia, thật vất vả hai người mới có thể ở bên nhau. Lúc ngủ, nàng đã tắt điện thoại di động để tránh bị làm phiền.
"Thời điểm Tam trưởng lão tiếp cận gần nơi ở của Ân Duyệt Dung thì bị bắt, bọn đệ mãi tới rạng sáng mới lấy được tin tức." Bắc Đẩu nói.
"Tam trưởng lão bị bắt..."
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời thoáng sửng sốt: "Không phải là các người đi cùng nhau sao?"
Khó trách Bắc Đẩu và Đại trưởng lão lại vội vã đi tìm mình...
"Phong tỷ, mọi người chia làm 3 ca trực... Luân phiên từng người đi điều tra." Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, hồi lâu cũng không nói nên lời. Quả thực là nàng đã đánh giá thấp năng lực tự tìm đường chết của đám kẻ ngu này.
"Phong tỷ, tỷ nhanh nghĩ biện pháp gì đi, Tam trưởng lão lần này đệ thấy là cửu tử nhất sinh. Rơi vào trong tay Ân Duyệt Dung, không chết cũng phải rớt lớp da!" Bắc Đẩu vội la lên.
"Gấp cái gì, cậu quên bây giờ minh chủ chúng ta là người nào? Lấy thân phận con gái Dịch hội trưởng của minh chủ hiện nay, muốn cứu Tam trưởng lão ra mà nói, dễ như trở bàn tay." Đại trưởng lão trấn an.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, sau một hồi trầm tư, sau đó khẽ gật đầu một cái: "Làm thế nào các người lấy được tin Tam trưởng lão bị bắt?"
"Không phải là Ân gia thả tin tức này ra sao? Nếu không làm sao bọn đệ biết được chứ." Bắc Đẩu đáp.
"Không đúng..."
Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Với bản lĩnh của Ân Duyệt Dung, loại tin tức này, nếu như bà ta không nguyện ý, vậy thì tuyệt đối sẽ không có khả năng tùy tiện bị phát tán ra. Trừ phi... Ân Duyệt Dung cố ý thả tin tức ra.
Nếu như là Ân Duyệt Dung cố ý thả tức ra, vậy thì ẩn tình ở bên trong đó, thực sự là quá lớn, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bên ngoài như vậy.
Đầu tiên, đối với thân phận con gái Hội trưởng của nàng, Ân Duyệt Dung vẫn đang luôn hoài nghi. Nếu như vào lúc này, chính mình ra mặt, cho dù có thể hiện là khách quan cứu Tam trưởng lão ra, thì đối mặt với loại người như Ân Duyệt Dung, cũng coi như là tự xé rách lớp vỏ bọc.