Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Đối với Ân Duyệt Dung, nhất định nàng cần phải cẩn thận hơn chút nữa, đặc biệt là thân phận của mình. Trước mắt mà nói, không thể để cho những vị cao tầng Trọng Tài Hội kia biết được, nhất là Ân Duyệt Dung.
Nếu để cho người bên cạnh biết được Dịch Linh Quân cố ý trêu đùa bọn họ, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với uy vọng của ông.
"Phong tỷ, có gì không đúng?" Bắc Đẩu mặt đầy hiếu kỳ, hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có gì." Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Chỉ chốc lát sau, nàng hướng về Bắc Đẩu và Đại trưởng lão phân phó: "Chuyện của Tam trưởng lão, hai người tiếp tục xử lý."
"Tiếp tục xử lý?" Bắc Đẩu thần sắc đầy kinh ngạc: "Phong tỷ, tiếp tục xử lý là có ý gì?"
"Tự đi cứu người." Diệp Oản Oản nói như đúng rồi.
"Hể?"
Bắc Đẩu và Đại trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái.
Cứu người? Cứu kiểu gì giờ? Tam trưởng lão hiện tại đang rơi vào trong tay của Ân Duyệt Dung, nhất định là đang bị giam giữ ở trong nhà Ân Duyệt Dung. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể đột nhập vào trong nhà Ân Duyệt Dung cứu người hay sao? Đây không phải là cứu người, đây là tới nạp mạng đấy!
"Phong tỷ, tỷ đang nghiêm túc sao?" Khóe miệng Bắc Đẩu hơi co rúm lại, đây rốt cuộc là cậu ta đã gây thù chuốc oán gì vậy?
Không phải bọn họ không muốn đi cứu Tam trưởng lão, chủ yếu là thế lực địch ta khác xa quá lớn. Nếu như thật sự đi cứu Tam trưởng lão, đấy chính là cùng tay nắm tay chết chùm với ông ta thì có!
"Minh chủ." Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, chậm rãi mở miệng nói: "Với tình hình hiện tại, dựa vào chúng tôi mà muốn đi cứu người, cũng không khả quan. Ân Duyệt Dung nhất định vô cùng cảnh giác! Tôi đoán chừng, cô ta đã sớm chuẩn bị xong, muốn chuẩn bị bắt rùa trong hũ, một lưới bắt gọn."
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, xua tay một cái: "Không bắt các người đi tới Ân gia cứu người, nhưng có một vai diễn, các người nhất định phải làm đến nơi đến chốn."
"Phong tỷ, rốt cuộc là tỷ có ý gì, làm sao đệ lại nghe không hiểu?" Bắc Đẩu hỏi.
"Ít nhất phải để cho Ân Duyệt Dung biết, các cậu đang rất gấp, đang nghĩ trăm phương ngàn kế cứu người. Chỉ cần làm được những thứ này là được rồi. Về phần Tam trưởng lão, cũng không cần các người quan tâm." Diệp Oản Oản giải thích.
"Chuyện này..."
Bắc Đẩu hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc minh chủ nhà mình đang bày trò gì, mục đích làm như vậy để làm cái gì?
Thấy Bắc Đẩu còn muốn đặt câu hỏi, Diệp Oản Oản lên tiếng cắt ngang: "Không nên hỏi nữa, làm theo lời tôi bảo là được rồi! Chuyện của Tam trưởng lão bên này, tôi sẽ tự xử lý, hiểu chưa?"
"Phong tỷ, tỷ sớm nói như vậy, là đệ hiểu ngay rồi! Gì chứ bày trò diễn kịch, làm dáng một chút, đây là sở trường của đệ... Giao cho đệ, hoàn toàn không thành vấn đề!" Bắc Đẩu vỗ ngực bảo đảm.
Đợi sau khi Bắc Đẩu và Đại trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản lại tiếp tục “sự nghiệp” ngủ nướng.
...
Đã nhiều ngày, Diệp Oản Oản thường xuyên cùng Dịch Linh Quân tham dự các buổi diễn thuyết lớn, phảng phất như hoàn toàn không hề coi chuyện Tam trưởng lão bị bắt như là chuyện gì to tát.
Nếu Ân Duyệt Dung hoài nghi nàng, vậy thì nàng liền tương kế tựu kế. Hơn nữa, Diệp Oản Oản đã từng nói với Tư Dạ Hàn, nhất định phải bảo đảm Tam trưởng lão bình an vô sự. Có Tư Dạ Hàn trông nom, Diệp Oản Oản cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Chỉ bất quá, Tư Dạ Hàn cũng chỉ có thể bảo đảm, trước mắt Tam trưởng lão cũng không gặp nguy hiểm đến tánh mạng. Về phần cái khác, anh cũng không cách nào chắc chắn được.
Quan hệ hiện tại của Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung, trong lòng Diệp Oản Oản hiểu rõ. Nhưng, có thể biết được trước mắt Tam trưởng lão không sao, cũng đã đủ rồi.
Ân gia.
Đã liên tiếp mấy ngày trôi qua, cô nàng Dịch Vân Mạc đó cũng chưa từng xuất hiện, tựa hồ không hay biết gì về tin tức bọn họ thả ra ngoài...
Hơn nữa, một nhóm người Không Sợ Minh, cả ngày quanh quẩn ở xung quanh Ân gia, như là đang muốn tìm cách gì đó để cứu lão già bọn họ bắt được hôm trước ra ngoài.
"Phu nhân, chuyện này, xem ra có chút kỳ hoặc!"