Biên soạn: Đức Uy - .vn
- --
Lâm Khuyết có một loại dự cảm xấu, "Cô muốn hỏi cái gì?"
Diệp Oản Oản trầm ngâm: "Chuyện liên quan đến Ân Duyệt Dung."
Nghe được tên của Ân Duyệt Dung, Lâm Khuyết cứ y như là nghe thấy quỷ, nhất thời lắc đầu lia lịa, "Cái gì tôi cũng không biết! Cái gì cũng không biết!"
"Ồ?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, "Chậc chậc, nếu như là Cửu ca anh biết anh giữa đêm chạy đến chỗ này của tôi, anh đoán xem anh ấy sẽ như thế nào?"
Lâm Khuyết kinh ngạc đến ngây người: "Đệt! Không phải là cô kêu tôi tới sao?"
Diệp Oản Oản mặt đầy vô tội: "Tôi nào có kêu đâu, rõ ràng là anh tự mình tới."
Lâm Khuyết trợn to hai mắt: "Cô..."
Diệp Oản Oản: "Tôi làm sao?"
Lâm Khuyết: "..." Quá vô sỉ!
Lâm Khuyết không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu nhận thua, "Cô muốn hỏi phương diện nào?"
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, "Chỉ cần là những thứ anh biết, đều có thể nói với tôi, ví như quan hệ giữa Ân Duyệt Dung và A Cửu..."
Lâm Khuyết thở dài, mở miệng nói, "Dì Dung, nói như thế nào nhỉ, chính là có sở thích khống chế người khác quá biến thái rồi. Bà không bao giờ cho phép Cửu ca làm bất cứ chuyện gì thoát khỏi phạm vi kiểm soát của bà ấy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là Cửu ca đi ra khỏi phạm vi khống chế của bà, vô luận là người, đồ vật, hay dù chỉ là một chú chim nhỏ, tất cả đều không có một cái nào may mắn thoát khỏi.
Cửu ca phạm một điểm nhỏ sai lầm, đều sẽ phải bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Sai lầm nhỏ này có thể là hôm nay ăn nhiều hơn chỉ một miếng cơm, hoặc tệ hơn có khi là chỉ cần viết sai một nét chữ!
Cô có thể tưởng tượng ra, bà ta giữa mùa đông lại để cho một đứa bé mới chỉ 3 tuổi phạt quỳ trên mặt tuyết sao?
Khi còn bé, tôi và Cửu ca đã cứu một con hổ trắng bị thương, Cửu ca cũng yêu thích con tiểu bạch hổ kia, mỗi ngày đều đi tìm nó chơi. Kết quả, dì Dung ở ngay trước Cửu ca đem con tiểu bạch hổ kia giết chết..."
Nghe đến đó, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, không khỏi nhớ đến Đại Bạch.
Sau khi khôi phục trí nhớ nàng mới biết, Đại Bạch là được nàng cứu trở về.
Năm đó, lúc nàng cùng Tư Dạ Hàn ở chung với nhau, trong lúc đi dã ngoại gặp được một con tiểu bạch hổ bị thương, nàng thấy đáng thương, nên mới cứu về. Nhưng Tư Dạ Hàn không chỉ thờ ơ không động lòng, mà còn ngăn cản nàng cứu.
Vì thế khi đó nàng và Tư Dạ Hàn còn ầm ĩ một trận, rất lâu không thèm để ý tới anh. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có lẽ là bởi vì chuyện năm đó nên Tư Dạ Hàn mới mâu thuẫn như vậy, mới không sẵn lòng cứu Đại Bạch...
Khó trách phong cách sống của Tư Dạ Hàn lại thuần khiết, lạnh lùng và cô tịch như thế! Ở lâu trong cái khổ, trong sự khống chế lâu dài của Ân Duyệt Dung, anh đã không dám để cho bất kỳ người hay vật thân cận nào ở bên cạnh mình. Bởi vì trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy chỉ cần là thứ gì mình nắm giữ đều sẽ mất đi, đều sẽ bị hủy diệt!
Lâu ngày, cũng không có bất kỳ một người nào dám tiếp cận anh, thế giới của anh lúc đó chỉ còn lại có chính mình.
Lâm Khuyết nhỏ giọng thầm thì, "Bây giờ cô đã hiểu tại sao khi Cửu ca trưởng thành, tính tình lại vặn vẹo như vậy chưa? Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị ép đến điên rồi!"
"Nhưng mà... rốt cuộc vì sao Ân Duyệt Dung lại biến thành như vậy?" Diệp Oản Oản tỏ vẻ không cách nào hiểu được.
"Hic, đại khái là bởi vì không có được thứ mình muốn, nên bị ám ảnh mãi!" Lâm Khuyết thở dài.
"Là bởi vì cha của A Cửu sao?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ.
"Không kém bao nhiêu đâu..." Lâm Khuyết giải thích đơn giản, "Thật ra thì lúc dì Dung còn trẻ, tính tình cũng không phải như vậy. Lúc ấy dì Dung là tiểu đồ đệ được Cổ Độc Thánh Thủ sủng ái nhất, thành tựu võ đạo cũng rất cao, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, rất nhiều chàng trai theo đuổi bà ấy. Dĩ nhiên, tất cả những điều này đều là tôi nghe trưởng bối kể lại, chỉ biết được đại khái..."
Diệp Oản Oản: "Tiếp tục nói."