Biên soạn: Đức Uy - SSTruyen
- --
"Á ——!!" Ân Hành nhất thời bởi vì đau đớn mà hét thảm một tiếng.
Lúc này một bên, Phó hội trưởng Tần Tung bày ra một bộ biểu tình trách trời thương dân, đầy trầm ổn mà khuyên nhủ, "Nhiếp Vô Ưu, không nên làm tổn thương Ân hiền chất, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi!"
Diệp Oản Oản hoàn toàn không để ý đến Tần Tung, trực tiếp bắt đầu đếm số, "Ba!"
Tần Tung thấy nữ nhân này hoàn toàn không nhìn vị Phó hội trưởng như mình này, sắc mặt có chút khó coi: "Bây giờ tội danh của ngươi chắc chắn là không có khả năng chạy trốn! Nếu như là dừng tay như vậy, có lẽ còn có thể tranh thủ cho người nhà của ngươi một con đường sống!"
Diệp Oản Oản: "Hai!"
Cảm giác được sát khí khủng bố của người trước mặt mình, mồ hôi lạnh trên trán của Ân Hành nhễ nhại. Nữ nhân này điên rồi! Cô ta thực sự dám giết hắn!
Hơn nữa Ân Hành cũng đột nhiên phát hiện, bây giờ tình huống của hắn cực kỳ nguy hiểm, Tần Tung rất có thể sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Ân Hành vội la lên, "Nhiếp Vô Ưu, ngươi nghĩ cho rõ, nếu như ta chết, con của ngươi cũng không sống được!"
Ân Hành vừa dứt lời, Diệp Oản Oản không đợi đếm đến "Một", liền trực tiếp đạp thẳng một cước xuống.
"Răng rắc" ——!!
Lại là âm thanh của một chiếc xương sườn khác gãy lìa.
Ngay vào lúc này, nơi cửa đột nhiên truyền tới một tiếng gầm lên ——
"Vân Mạc! Dừng tay!"
Một thanh âm trầm thấp truyền tới, toàn trường yên lặng. Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cánh cửa.
Dịch Linh Quân vội vã chạy tới: "Vân Mạc, con đang làm gì?"
Ân Hành nhìn thấy Dịch Linh Quân, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, giống như thấy được cứu tinh, "Hội trưởng, cứu tôi! Yêu nữ này... Yêu nữ này... ả ta giả mạo con gái ngài!"
Tần Tung đi tới trước mặt Dịch Linh Quân, lên tiếng giải thích, "Hội trưởng, ngài bớt giận, nữ nhân này, căn bản không phải là con gái của ngài Dịch Vân Mạc, mà là Nhị tiểu thư Nhiếp gia Vân Thành, Nhiếp Vô Ưu giả mạo đấy!"
Tần Hi Viện phụ họa, "Đúng vậy Hội trưởng, mới vừa rồi nữ nhân này đã chính miệng thừa nhận! Tôi thấy không chỉ là ả ta, toàn bộ Nhiếp gia của ả tất cả đều phải bắt lại điều tra! Nói không chừng cả nhà của ả đều có liên quan tới tổ chức thù địch!"
Ánh mắt Dịch Linh Quân đầy lạnh lùng nhìn Tần Hi Viện một cái, uy áp bậc bề trên trong nháy mắt lan ra, "Cả nhà của con bé đều có liên quan đến tổ chức thù địch... Vậy Tần tiểu thư có ý tứ là đang nói, ta người hội trưởng này, cũng có quan hệ với tổ chức thù địch?"
Tần Hi Viện nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói, "Hội trưởng ngài làm sao lại cho là như vậy! Tôi không có cái ý này! Tôi đang nói, chính là cả nhà Nhiếp Vô Ưu!"
Dịch Linh Quân mặt không chút thay đổi nói: "Ta là cha con bé, ngươi nói cả nhà của nó, dĩ nhiên là bao gồm ta ở bên trong."
"Ngài... Ngài là cha cô ta?" Tần Hi Viện cho rằng Dịch Linh Quân còn chưa hiểu được tình hình, vội nói, "Hội trưởng, có phải là ngài còn chưa hiểu hay không? Nữ nhân này căn bản cũng không phải là ái nữ của ngài Dịch Vân Mạc, ả ta là Nhiếp Vô Ưu!
Ân Hành bắt cóc con trai của Nhiếp Vô Ưu, kết quả Dịch Vân Mạc trực tiếp chạy tới đòi người, trực tiếp thừa nhận ả chính là Nhiếp Vô Ưu! Chúng tôi nhiều con mắt như vậy nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không có sai lầm! Ả chính là nữ nhân đê tiện đó!"
Sắc mặt Dịch Linh Quân đột nhiên lạnh đi: "Đúng là không sai, Nhiếp Vô Ưu chính là con gái của ta!"
Nhiếp Vô Ưu chính là con gái của Hội trưởng?
Theo những lời này của Dịch Linh Quân, toàn trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn to hai mắt. Con ngươi của Tần Hi Viện chợt co rúc lại, mặt đầy không tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Dịch Linh Quân. Ân Hành bị Diệp Oản Oản giẫm ở dưới chân cũng hoàn toàn đổi sắc mặt.
Dịch Linh Quân mới vừa nói... cái gì?
Nhiếp Vô Ưu chính là con gái của ông ta?
Có phải là Hội trưởng hồ đồ rồi hay không?
Lúc này, Medusa ở phía sau Dịch Linh Quân tiến lên một bước, đảo mắt nhìn đám người Ân Hành cùng Tần Tung một cái, lạnh giọng mở miệng nói, "Chẳng lẽ các người cho là Hội trưởng sẽ ngu ngốc đến mức ngay cả con gái của mình cũng nhận lầm sao?"