Biên soạn: Đức Uy - SSTruyen
- --
A Trung nhìn về phía Đường Đường, phẫn nộ quát, "Không được vô lễ! Ngươi biết bà ấy là ai chăng? Vị này chính là gia chủ của Ân gia Thiên Thủy thành chúng ta, người quản lý của Trọng Tài Hội!"
"Gia chủ Ân gia..." Đường Đường bảo bối nghe vậy, trong đôi mắt to tròn lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ như rốt cuộc cũng đã biết được bà là ai.
Bầu không khí ấm áp vừa rồi tựa như chỉ là ảo mộng, như bong bóng xà phòng, đụng một cái liền tan vỡ.
Biết ngay mà! Đứa nhỏ này quan tâm và thân thiện với mình như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì không biết mình là ai mà thôi!
Sắc mặt Ân Duyệt Dung khôi phục lại vẻ lạnh giá, nhìn về phía đứa bé kia, "Không sai, ta chính là gia chủ Ân gia!"
Bà tin rằng A Cửu và nữ nhân Nhiếp Vô Ưu kia sẽ không có khả năng không đề cập về mình với đứa bé này. Nhất là Nhiếp Vô Ưu, dĩ nhiên là đã cảnh cáo đứa nhỏ này, bà là người thế nào!
Nhưng mà, khiến cho Ân Duyệt Dung lần nữa bất ngờ là, sau khi đứa bé kia biết được thân phận của mình, trên mặt hoàn toàn không hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà ngược lại là... một vẻ mặt đầy vui mừng và kích động...
"Bà nội!" Cậu nhóc nhìn về phía bà, giòn giòn giã giã cười thật tươi, "Thì ra người chính là bà nội của Đường Đường!"
Nghe tiếng "Bà nội" kia của cậu nhóc, sống lưng của Ân Duyệt Dung cứng đờ, đáy mắt tràn đầy thần sắc cổ quái khó hiểu, "Con biết ta là ai, con không sợ ta sao?"
Đường Đường có chút không hiểu, "Tại sao phải sợ bà nội?"
Ân Duyệt Dung ung dung thản nhiên nói: "Mẹ của con, không hề đề cập với con về ta?"
Đường Đường thành thực gật đầu, "Mẹ có đề cập tới bà nội."
Trên mặt Ân Duyệt Dung lộ ra thần sắc giễu cợt: "Ồ? Thật sao? Mẹ con nói gì về ta?"
Đường Đường suy nghĩ một chút, "Mẹ nói... nói bà nội là người không dễ sống chung lắm..."
Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng, quả nhiên!
Ân Duyệt Dung: "Còn gì nữa không?"
Đường Đường: "Mẹ nói mặc dù bà nội thoạt nhìn là người không dễ sống chung lắm, nhưng thật ra thì là người tốt. Nói rằng chẳng qua chỉ là độ nhạy cảm của bà nội có chút vấn đề!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Là người tốt...
Độ nhảy cảm có chút vấn đề...?
Đại khái là vô luận như thế nào Ân Duyệt Dung cũng chưa từng nghĩ, sự đánh giá của Nhiếp Vô Ưu đối với mình lại sẽ có thể là như vậy.
Đường Đường tiếp tục mở miệng nói, "Mẹ nói rồi, thân phận bà nội cao quý, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, vốn hẳn là nên gặp được may mắn một đời mới đúng. Đáng tiếc chỉ là độ nhạy cảm quá thấp, giống như cha con. Cũng còn may là Đường Đường không di truyền độ nhạy cảm của bà nội và cha..."
Ân Duyệt Dung nghe thấy lời của đứa nhỏ này, thần sắc thật sự là có chút khó mà hình dung, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, "Mẹ của con... chỉ nói những thứ này?"
"Đúng vậy!" Đường Đường bảo bối gật đầu một cái, sau đó vội vàng an ủi, "Bất quá bà nội cũng đừng đau lòng, trong nhà của chúng ta có con và mẹ có độ nhạy cảm cao là đã đủ rồi!"
Ân Duyệt Dung đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì: "..."
Hơn nữa câu "trong nhà của chúng ta" kia, khiến cho tâm tình của bà không hiểu sao lại có chút xao động.
Nữ quản gia ở bên cạnh nghe đến đó, không nhịn được cười ra tiếng, trên mặt tràn đầy ôn nhu, yêu thích không thôi nhìn cậu nhóc trước mắt, "Phu nhân, tiểu thiếu gia thật biết điều!"
Nói xong, đầy thăm dò thử nói với Ân Duyệt Dung, "Phu nhân, thật ra thì... Nhiếp Vô Ưu đó... chúng ta cũng chưa từng đi tìm hiểu qua... Có lẽ cũng không đến mức không biết điều như trong tưởng tượng của chúng ta. Dù sao cũng là người Đại thiếu gia yêu thích... làm sao có thể kém được?"
Chỉ riêng việc nàng không gieo ân oán và cừu hận của đời trước vào đầu của một đứa bé, nữ quản gia cũng đã sinh ra không ít hảo cảm trong lòng. Còn nữa, tiểu thiếu gia này, thật là băng tuyết đáng yêu, bà càng nhìn càng thích.
Khó trách sau khi đứa nhỏ này bị bắt cóc không hề có chút sợ hãi nào, nhìn thấy Ân Duyệt Dung cũng không kinh hoảng chút nào! Thì ra là bởi vì Nhiếp Vô Ưu chưa từng nói xấu về người bà nội này ở trước mặt cậu bé.
Tâm tư cậu nhóc trong veo, cho nên mới không sợ hãi!