Biên soạn: Đức Uy - SSTruyen
- --
Mắt quản lý Trương sáng lên, "Ánh mắt tiểu thiếu gia thật tốt, kiểu dáng này chính là sản phẩm mới xuất sắc nhất của chuỗi series mùa này của chúng tôi. Chỉ có điều bộ này đặc biệt kén người mặc, người bình thường đúng là rất hiếm người dám thử. Nhưng nếu như là phu nhân mà nói, thật sự là hoàn toàn phù hợp!"
Chẳng qua... chẳng qua là với tính tình của Ân Duyệt Dung, nhìn kiểu nào cũng sẽ không có khả năng chọn mẫu này, cho nên vừa rổi cô mới hoàn toàn không đề cử.
Đường Đường bạch bạch bạch đi tới trước mặt Ân Duyệt Dung, "Bà nội, nội mặc bộ này đi, bộ này đẹp mắt."
Ân Duyệt Dung hơi nhíu mày, bình tĩnh mà xem xét. Đường Đường chọn cái này, đúng là bộ đồ đẹp nhất trong số những trang phục ở đây.
Nếu như với tính tình của bà lúc còn trẻ, nhất định sẽ chọn nó, nhưng còn bây giờ...
Ân Duyệt Dung thản nhiên liếc nhìn bộ đồ kia một cái, "Thật sao? Ta cũng không cảm thấy đẹp mắt cho lắm."
Hai con ngươi Đường Đường óng ánh, "Đẹp mắt đấy! Bà nội mặc lên khẳng định đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, đẹp như tiên nữ. Bà nội thử xem đi, Đường Đường muốn ngắm bà nội mặc!"
Ân Duyệt Dung: "Màu sắc khó coi!"
Đường Đường: "Rất đẹp mắt nha, bà nội nhìn đi, hôm nay Đường Đường cũng mặc đồ màu đỏ đó nha!"
Sau một hồi lâu trầm mặc, Ân Duyệt Dung: "Lấy tới, tôi thử xem!"
Kiều Mẫu: "...!"
Quản lý Trương: "..."
Hai người đều vạn vạn không ngờ tới, Ân Duyệt Dung lại có thể thật sự đồng ý, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được.
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức lấy cho bà!" Quản lý Trương vội vàng mang bộ đồ từ kệ trưng bày xuống.
Ân Duyệt Dung nhận bộ đồ, đi vào trong phòng thay.
Đợi thật lâu, cuối cùng Ân Duyệt Dung cũng đi ra.
Mới vừa bước ra, tất cả người giúp việc trong phòng đều trợn to hai mắt, ngẩn người ra đó.
Bình thường phu nhân nhà bọn họ đều luôn mặc đồ màu đen, hơn nữa bao bọc cơ thể mình nghiêm nghiêm cẩn cẩn. Đây là lần đầu tiên bọn họ biết, thì ra phu nhân nhà mình đẹp mắt như vậy, có khí chất như vậy!
Hơn nữa đúng là bộ trang phục này vô cùng kén người, người bình thường căn bản không dám mặc! Cũng chỉ có Ân Duyệt Dung ở độ tuổi và vị trí thế này, mới hoàn toàn khống chế được bộ quần áo này, vì vậy giúp cho khí chất cả người đều phát sinh biến hóa, giúp cho khí tức u ám buồn phiền trên người bà hoàn toàn tiêu tan. Cả người mặc dù đầy kiêu kỳ và sang trọng, nhưng vẫn trẻ trung, xinh đẹp, đầy sức sống.
"Phu nhân... Bà... Bà mặc bộ đồ này thật là đẹp mắt..." Kiều Mẫu không khỏi nhớ lại Ân Duyệt Dung năm đó.
Quản lý Trương cũng không ngừng tán dương, "Ánh mắt của tiểu thiếu gia thật sự quá tuyệt vời! Phu nhân thật sự rất thích hợp với màu sắc này!"
"Bà nội thật là xinh đẹp, bà nội giống như Đường Đường vậy!" Cậu nhóc vui vẻ đi tới.
Ân Duyệt Dung đứng ở trước gương, nhìn mình trong gương, cơ hồ không nhận ra chính mình.
Đây... là mình sao...?
Bà không nhớ nổi đã bao lâu mình không ăn mặc theo sở thích, nghiêm túc đi chọn cho mình một bộ quần áo.
"Phu nhân!"
Lúc này A Trung vội vàng đi tới, đang muốn nói gì, liếc nhìn Ân Duyệt Dung trước gương, cũng thoáng cái ngây ngẩn.
Hắn vẫn chưa bao giờ thấy Ân Duyệt Dung ăn mặc và trưng diện như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ lại là thằng nhãi con này...
A Trung không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thông báo, "Phu nhân, Trọng Tài Hội bên kia có tin tức truyền tới, có một buổi hội nghị khẩn cấp, yêu cầu bà lập tức đi một chuyến."
Ân Duyệt Dung lập tức nghiêm mặt đáp, "Biết rồi, ta lập tức tới ngay!"
A Trung: "Phu nhân, người tới đón bà đã đợi ở ngoài cửa rồi."
Ân Duyệt Dung vốn định đi thay đồ, nghe nói như vậy liền bỏ đi ý nghĩ, trực tiếp cất bước đi ra ngoài, "Đi thôi!"
...
Nửa giờ sau, bên trong phòng họp tại Cao ốc Trọng Tài Hội.
Mọi người đang thảo luận các vấn đề liên quan đến xử lý Tần Tung, đang đến hồi kịch liệt, gay cấn. Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó liền thấy được một người phụ nữ đi vào.
Mọi người ngay từ đầu thoạt nhìn cũng không hề nhận ra là ai. Đợi sau khi thấy được đúng là Ân Duyệt Dung tới, toàn bộ đều hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc.