Editor: Hoahonggai
Beta: Gemini
………………………….
“Lão tặc, tôi là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng, các người chẳng lẽ chưa nghe qua Tử Vong Hoa Hồng?” Nhiếp Vô Danh hét lớn một tiếng.
Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh tự biên tự diễn, Diệp Oản Oản chỉ muốn thời gian quay lại để cô đổi diễn viên…
Cô đột nhiên phát hiện, diễn xuất của Cung Húc cũng không có khó coi như vậy, không…Nếu so sánh, kỹ thuật diễn của Cung Húc có thể coi là thần cấp!
Đang lúc này, Băng Sơn mỹ nam đem quan tài sau lưng đặt dưới đất, chợt nằm vào trong, “Ầm” ván quan tài đóng chặt.
Diệp Oản Oản: “…” Cô sớm nên biết kết quả này.
Giờ phút này, Thần Hư đạo sĩ và Nhất Chi Hoa canh giữ trước người cô, hai diễn viên này, coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi…
“Lão già kia, mau đem người thả ra, Tử Vong Hoa Hồng tôi tha mạng chó cho các người!”
Nhiếp Vô Danh vẫn đang si mê diễn xuất không thể kiềm chế được.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản thật muốn tiến lên hỏi một chút Nhiếp Vô Danh, anh ta lúc ban đầu viết Tử Vong Hoa Hồng, thành viên Tử Vong Hoa Hồng là viết như vậy…
Một đám lính đánh thuê nghiêng mắt như nhìn thấy kẻ ngu là Nhiếp Vô Danh, cái này thật là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng?
“Lão già ông đâu phải người chết, không nghe tôi nói gì à? Nhanh lên một chút, nếu không, tôi một đao đâm chết ông, tôi bỏ đao vào bỏ vỏ ra!” Nhiếp Vô Danh quát to.
“Đội trưởng, thế nào là bỏ đao vào bỏ vỏ ra, anh nói sai rồi.” Nhất Chi Hoa nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Không sai, bỏ đao vào bỏ vỏ ra!”
“Cô, là Tử Vong Hoa Hồng Hắc Quả Phụ?” Lý Tam Gia nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hoàn toàn không có phản ứng Nhiếp Vô Danh.
Diệp Oản Oản: “…” cô có thể lựa chọn không nói lời nào không.
“Càn rỡ! Lão già kia, thân phận của ông là gì mà dám cùng nói chuyện với lão đại tôi, lão dại tôi thích nhất nam sủng, dùng máu tươi tắm rửa, ông không sợ hãi sao?” Nhiếp Vô Danh quát lên.
“Ha ha…” Bác sĩ Khô Lâu cười lạnh: “Còn tưởng là Tử Vong Hoa Hồng tới thật, ầm ĩ nửa ngày, thì ra một đám thần kinh.”
Lão giả lính đánh thuê nhìn về phía Diệp Oản Oản, lắc đầu một cái, ông thật sự cho là Tử Vong Hoa Hồng đến thật, nhưng bây giờ nhìn lại…
“Anh nói các người là Tử Vong Hoa Hồng?” Lý Tam Gia nhìn Nhiếp Vô Danh, cười lạnh nói.
“Lão già kia, ông còn không hiểu sao?” Nhiếp Vô Danh nói.
“Anh nói là anh là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng?” Khéo miệng Lý Tam Gia hơi dương lên.
“Lão già kia, còn không rõ sao?” Nhiếp Vô Danh hừ lạnh.
“Tôi nghe nói, Tử Vong Hoa Hồng, mỗi thành viên thân thủ đều rất giỏi, đi đâu cũng là hoành tráng, đã như vậy, không bằng anh liền so một chút… Cho tôi xem, lời đồn đãi này có thật hay không.” Lý Tam Gia cười nói.
“Tôi không muốn động thủ cùng ông, lỡ ông bị thương thì không tốt.” Nhiếp Vô Danh nói.
“Ha ha, Lý Tam Gia… Bọn họ là bọn thần kinh, không cần quản bọn họ là ai, giết hết đi!” Khóe miệng bác sĩ Khô Lâu nổi lên một tia tàn nhẫn.
“Được.” Lý Tam Gia gật đầu, chợt cánh tay phải giơ lên, lóe lên một chưởng.
Một giây tiếp, chỉ thấy một chưởng của Lý Tam Gia đánh vào bụng của Nhiếp Vô Danh.
Lập tức, Nhiếp Vô Danh bỗng ngưng nói, theo bản năng nhìn bụng dưới mình.
“Ồ?” Trong mắt Lý Tam Gia nổi lên tia kinh ngạc, tiểu tử này, không có việc gì?
“Ông, vừa mới có phải đánh tôi hay không.” Nhiếp Vô Danh chậm rãi đem mặt nạ lấy xuống, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía lão giả, chỉ nhìn một cái, phảng phất có thể đem người ta vào hầm băng.