Editor: Hyna Nguyễn
-------------------------------
Đến thời gian tan học, ngắn ngủi trong vòng một ngày, tin tức liền truyền khắp toàn bộ trường Thanh Hòa thậm chí nhiều trường học chung quanh.
Tất cả mọi người đều biết lão đại Thanh Hòa - Lăng Đông tỏ tình cùng gái xấu hạng nhất Thanh Hòa - Diệp Oản Oản kết quả là bị cự tuyệt, còn biết rằng đồ não tàn gái xấu đó khoe khoang khoác lác nói tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình là còn phải đẹp trai hơn Tư Hạ...
Trong trường học, tại hội trường nhỏ. Lăng Đông ngồi ở hàng cuối cùng, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Oản Oản trước mặt đang tập diễn. Bị Diệp Oản Oản tại chỗ cự tuyệt làm hắn mất mặt như vậy, nhưng hắn cuối cùng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định. Bên cạnh hắn vị trí gần cửa sổ là Tư Hạ. Lăng Đông đưa một điếu thuốc đi qua. Tư Hạ lười biếng con ngươi tựa như lưu ly, không có nhận.
Lăng Đông thấy hắn không nhận, liền chính mình châm thuốc lá, hít một hơi thật sâu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Tư Hạ, Diệp Oản Oản là nữ nhân tớ coi trọng, là huynh đệ mà nói liền chú ý một chút, lúc diễn cảnh hôn, cậu không nên làm quá nghiêm túc nha!"
Tư Hạ thần sắc hờ hững chớp mắt một cái, "Cậu nghĩ quá nhiều rồi."
Lăng Đông đại khái cũng cảm thấy mình tự nghĩ quá nhiều, nghe nói Tư Hạ lúc nhìn gương mặt đó của Diệp Oản Oản căn bản là không có biện pháp đến gần, dù sao hiện tại gương mặt này của Diệp Oản Oản vẫn là vô cùng an toàn!
Vì vậy, Lăng Đông ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Tư Hạ, bằng không tớ thương lượng với cậu, cậu đem nhân vật này nhường cho tớ đi? Lão sư bên kia tớ sẽ đi nói! Tiểu Tuyết không phải là không muốn cậu cùng Diệp Oản Oản diễn vai diễn thân mật này sao, vậy cậu đều không cần diễn, tớ giúp cậu lần này, như vậy há chẳng phải là vẹn toàn đôi bên!"
Tư Hạ nghe vậy rốt cuộc mở mắt, nhìn hắn một cái, tựa hồ đang xem xét.
Một bên đồng bọn của Lăng Đông quả thực không nhịn được, vẻ mặt hoảng sợ vọt tới trước mặt Lăng Đông, "Đông ca! Ngươi tỉnh táo một chút a Đông ca! Ngươi thế nào có suy nghĩ không thông như vậy!"
Một nam sinh khác cũng đau đầu ôm tim nói, "Đông ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khẩu vị của ngươi lúc nào trở nên nặng như vậy rồi hả?"
Lúc nghe âm thanh của hai người anh em mình trách trách quái quái, Lăng Đông nhớ lại cảnh tối hôm qua nhìn thoáng qua, lỗ tai lập tức đỏ, vốn định giải thích, cuối cùng vẫn chỉ tức giận mắng một câu: "Các ngươi thì biết cái gì!"
Hắn sẽ không nói với bất kỳ người nào chân tướng này. Hắn thích loại cảm giác này bí mật của cô chỉ có một mình hắn biết. Lại nói nếu là tất cả mọi người đều biết, hắn chẳng phải là muốn có thêm vô số tình địch hay sao.
"Đông ca!" Trình Tuyết nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Đông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tức đến cơ hồ vặn vẹo, "Đông ca, cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Không cần nói cho tớ là cậu vừa ý Diệp Oản Oản cái ma lem đó thật chứ!"
Coi như Lăng Đông thay thế Tư Hạ cô ta cũng không cách nào chịu đựng được, Lăng Đông tại sao có thể cùng Diệp Oản Oản cái ma lem đó thân mật cùng nhau!
Lăng Đông liếc mắt nhìn Trình Tuyết đang giậm chân, " Ừ, thật sự coi trọng cô ấy."
Trình Tuyết bị nghẹn gần chết, "Cậu điên rồi sao? Vừa ý ai không được, lại vừa ý Diệp Oản Oản? Cậu có biết hay không hiện tại mọi người nói cậu thế nào! Tất cả đều đang nói não của cậu hư rồi!"
"Vậy coi như não của tớ hư rồi đi!" Lăng Đông nói không chớp mắt, một bộ mặt bị đầu đọc làm mọi người không hiểu được.
A? Não của hắn hư rồi? Là bọn hắn mù mắt mới đúng!
"Tư Hạ, chuyện tớ vừa nói, cậu nghĩ như thế nào?" Lăng Đông vừa nhìn về phía Tư Hạ, có chút khẩn trương truy hỏi.
Lúc này, phía trước có người đang kêu —— "Tư Hạ, đến vai diễn của cậu rồi!"
Tư Hạ nhất thời sống lưng cứng đờ, ánh mắt khó khăn nhìn về phía Diệp Oản Oản cái miệng đỏ như máu phảng phất như đứa trẻ mới vừa ăn, một hồi lâu sau, mở miệng nói: "Tớ sẽ cân nhắc."
Nói xong liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thần sắc vội vã nói, "Tớ có chuyện, đi trước một bước."