Biên soạn: Đức Uy - .vn
Tư Minh Lễ thần sắc rất là bất mãn mà nhìn về phía Đường Long bên cạnh, "Đường Long, ngươi tới vừa đúng dịp, chẳng qua chỉ là bắt có một người mà thôi, còn gây thêm rắc rối, lại để cho một hài tử bắt gặp.
Hiện tại ta ra lệnh cho bọn họ giết người diệt khẩu, vậy mà toàn bộ cũng không nghe theo mệnh lệnh của ta, như thế, ta đành chỉ có thể tự mình động thủ mà thôi! Ta thấy, sự chuyên nghiệp của đoàn lính đánh thuê Long Âm các ngươi, cũng không gì hơn cái này…"
"Đứa nhỏ này?"
Trong cuộc gọi video, Đường Long bỗng nhiên mở miệng, hơn nữa lập tức từ đằng xa đi tới trước ống kính.
Sau khi thấy dung mạo của đứa bé kia, con ngươi của Đường Long đột nhiên rụt lại một hồi, "Chờ một chút..."
Đứa nhỏ này... Hắn đã từng tại Châu Âu gặp qua...
Nhiếp gia... Thái tử gia!!!
Làm sao có thể!?
Tiểu Thái tử Nhiếp gia tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của nữ nhân này?
Bất quá, chuyện này đã không còn trọng yếu.
"Thả người!" Đường Long không hề do dự chút nào vội mở miệng.
Tư Minh Lễ ở bên cạnh nhất thời chân mày nhíu chặt: "Ngươi nói cái gì?"
Đường Long: "Ta nói, thả đứa bé này!"
Tư Minh Lễ nhất thời mặt đầy vẻ tức giận, "Đường Long! Ngươi điên rồi?"
Tư Dật Khiêm cũng rất bất mãn cái giọng ra lệnh của Đường Long.
"Ta thấy, kẻ điên chính là bọn ngươi! Các ngươi biết đứa nhỏ này là ai chăng?" Vẻ mặt vốn lãnh đạm nhu hòa của Đường Long đột nhiên hiện lên nét âm trầm hiếm thấy, gần như phiền não đưa ngón tay ra, ánh mắt phiền muộn, day day mi tâm.
"Không phải chỉ là một thằng nhóc, nhìn có vẻ không tệ, trong nhà có một chút tiền, có chút quyền thế mà thôi sao?!"
Nơi đáy mắt Đường Long hiện lên một nét khinh bỉ, từng chữ từng chữ mở miệng: "Đứa nhỏ này họ Nhiếp!"
"Họ Nhiếp thì thế nào? Mới vừa rồi tiểu hài này cũng tự mình nói hắn họ Nhiếp. Đế Đô họ Nhiếp cũng có mấy nhà, coi như biết người là do ta giết, có ai dám nói một chữ không?" Tư Minh Lễ thần sắc ngạo nghễ.
Đứa nhỏ này tự mình nói hắn họ Nhiếp...
Quả nhiên là đúng rồi, hắn không hề nhận lầm.
Đường Long càng tin tưởng mình không nhận lầm, ngẫu nhiên liên tục cười lạnh, nhìn Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm, giống như đang nhìn hai người chết, "À, Nhiếp gia Đế Đô? Ai nói cho các ngươi biết... Nhiếp gia Đế Đô?"
Cùng lúc đó, tên côn đồ sắc mặt tàn bạo đang hướng về phía tiểu nãi oa từng bước một ép tới gần...
Ánh mắt của Diệp Oản Oản càng ngày càng lạnh, nhìn thấy tiểu nãi oa sắp bị giết chết, trong đầu đột nhiên truyền đến một nỗi đau đớn khó tả.
Tiểu nãi oa bình tĩnh đứng tại chỗ, thần sắc lãnh đạm thờ ơ, trong giọng nói mang theo mấy phần thương hại cao cao tại thượng: "Xem ra, các ngươi vẫn không hiểu rõ được hàm nghĩa của Nhiếp thị."
"Nhiếp thị cái chó gì? Thằng nhóc! Coi như nhà ngươi quyền thế ngút trời, hôm nay cũng phải chết trong lòng đất…"
Tên côn đồ vừa nói, bàn tay cầm hung khí chứa đầy sát khí đáng sợ, dùng sức đánh về phía đứa bé.
Một giây kế tiếp...
"Ầm…!!!"
Hình ảnh của video đầu bên kia nhất thời đung đưa mãnh liệt, tên côn đồ định giết tiểu nãi oa, đại hán vạm vỡ thân cao 1m90, lại có thể giống như đạn pháo, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?" Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm nhất thời sững sốt, khuôn mặt cơ hồ đều dí sát lên màn hình.
Chỉ thấy cánh cửa nhà giam ngay ngắn đã bị người ta phá nát, hai thân hình nam tử áo đen có vẻ gầy gò xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Hai người trực tiếp đi thẳng tới phương hướng của tiểu nãi oa, sau đó cung kính cúi đầu xuống, "Thiếu chủ!"
Thiếu... Thiếu chủ?
Tâm phúc, gã côn đồ cùng với hai người đang gọi video bên kia; Tư Minh Lễ và Tư Dật Khiêm; tất cả đều ngây ngốc ở chỗ đó, hoàn toàn không nghĩ tới có người có thể cưỡng ép xông vào nơi này.