Biên soạn: Đức Uy - .vn
Lương Mỹ Huyên kinh hãi đến biến sắc, "Cha, chuyện này... làm sao có thể!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng, "Ông nội luôn luôn thưởng phạt phân minh, xử sự công đạo, Nhị thẩm đây là đang chất vấn phán đoán của ông nội? Hay cô vẫn cho là, ở trong nhà này, cô có thể vượt mặt ông nội để quyết định?"
Lương Mỹ Huyên đầy kiêng kỵ mà liếc nhìn sắc mặt lành lạnh của Diệp Hồng Duy, "Diệp Oản Oản, ngươi chớ có nói bậy nói bạ, ta lúc nào nói qua lời như vậy? Ý của ta là..."
Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Thiệu An làm sao có thể cam tâm, tự nhiên vội vã muốn cãi lại. Bất đắc dĩ mới vừa rồi vì đào bẫy cho Diệp Mộ Phàm, lời kia của bọn họ đã tự hại chính mình rồi. Nếu như bây giờ đến phiên mình, lại đổi một loại giải thích khác, như vậy rõ ràng là đang tự đá vào mông mình.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ai cũng không được nói lại." Diệp Hồng Duy không có có tâm tình tiếp tục nghe tiểu bối cãi vã, sậm mặt lại, trực tiếp cùng Đàm Nghệ Lan cùng đi xuống dưới, rời khỏi phòng yến hội.
Tân khách cùng cánh truyền thông lần lượt rời đi, hết thảy được giải quyết. Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm cũng rời đi ngay sau đó.
Đi tới cửa, Diệp Oản Oản phát hiện Diệp Mộ Phàm một mực vùi đầu, không hiểu vì sao lại ở đó lẩm bẩm cái gì.
"Ca, anh làm cái gì thế?"
Diệp Mộ Phàm vội vàng ngẩng đầu lên, mở miệng nói, "Đừng ngắt lời, anh đang tính thử xem... lần này rốt cuộc em đào cho Diệp Thiệu An bọn họ bao nhiêu hố?"
Thu được sự tín nhiệm và hảo cảm của ông bà nội, miễn phí có được một buổi họp báo long trọng với phóng viên, tiện thể tuyên truyền được cho bộ phim của bọn họ, tiết kiệm được chi phí tuyên truyền rất lớn. Thêm vào đó lại còn giải quyết được sự bêu xấu, giúp Từ Lâm đòi lại công đạo, để cho Diệp Y Y ngưng chức...
Hắn đã không tính nổi nữa rồi...
Oản Oản đào ra một cái hố lớn, đem tất cả những kẻ lừa đảo đó dụ chúng tự nhảy vào...
Hai huynh muội đang nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm nam nhân quen thuộc.
"Diệp thiếu, đã lâu không gặp."
Xoay người nhìn thấy người nói chuyện, hai con ngươi Diệp Oản Oản không khỏi hơi hơi nheo lại, Cố Việt Trạch...
Diệp Mộ Phàm vừa thấy Cố Việt Trạch, lập tức đưa tay đem Diệp Oản Oản che ở sau lưng mình, tránh khỏi tầm mắt như có như không của Cố Việt Trạch rơi vào trên người nàng.
Diệp Mộ Phàm ánh mắt lạnh giá, "Yo, ta tưởng là ai chứ, nguyên lai thì ra là tên cặn bã nhà ngươi. Làm sao, muốn đánh nhau không?"
Cố Việt Trạch nghe vậy khẽ cười một tiếng, mở miệng nói, "Không dám, thật sự là ngoài ý liệu. Tối nay, chiêu này của Diệp công tử quả thật là chơi đến đẹp đẽ! Không nhìn ra, thì ra là đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Nói tới chỗ này, lời của Cố Việt Trạch đột nhiên chuyển một cái, nụ cười đáy mắt hóa thành khinh miệt, "Chỉ tiếc, điều này cũng không thể thay đổi cái gì..."
Diệp Mộ Phàm đưa ngón giữa lên, sau đó nắm lại thành quả đấm, "A, thật sao? Vậy thì mỏi mắt chờ mong!"
Cố Việt Trạch cũng không nói gì, cười một tiếng cất bước rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt đầy tính xâm lược của hắn, nhìn lướt qua người Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Từ góc độ nam nhân mà nói, sau khi Diệp Oản Oản thay hình đổi dạng, quả thật là hấp dẫn mê người. Chỉ tiếc, chỉ là một bình hoa, không thể mang đến cho hắn bất kỳ lợi ích nào.
Loại nữ nhân này, nếu hắn muốn chơi đùa, trong giới giải trí lắc một cái là có một bó to tình nguyện đưa tới cửa, có đếm cũng đếm không hết...
Loại ánh mắt này Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm làm sao lại có thể xem không hiểu, giận đến thiếu chút nữa động thủ tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là bởi vì kiêng kỵ muội muội, cố kiềm nén lại.
Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng an ủi, "Oản Oản, chớ vì loại người cặn bã như vậy mà thương tâm, ca ca nhất định sẽ đem Diệp gia đoạt lại! Đến lúc đó em muốn gả cho ai thì gả cho người đó!"
Diệp Oản Oản: "Đừng quan tâm, em đã sớm nói, đối với Cố Việt Trạch không có bất kỳ vương vấn gì."