Biên soạn: Đức Uy - .vn
Theo lý thuyết, sau khi tiểu ma đầu gặp mẹ, chuyện thứ nhất nhất định là hỏi ba hắn ở nơi nào mới đúng.
Cho nên Nhiếp Vô Danh không khỏi lo lắng Diệp Oản Oản bên này khó mà diễn tròn vai được...
Nhiếp Đường Tiêu: "Không có."
Nhiếp Vô Danh kinh ngạc: "Ngươi không có hỏi mẹ ngươi?"
Trước đó tiểu ma đầu một mực hỏi bọn hắn ba mẹ ở nơi nào? Mẹ của hắn không tìm được, về phần ba lại càng vướng víu. Bọn họ ngay cả ba hắn là ai cũng không biết, người biết ba hắn ở đâu, chỉ có mẹ hắn thôi.
Cho nên, hắn cảm thấy tiểu ma đầu khi gặp được mẹ, nhất định sẽ hỏi ngay mới đúng.
Nhiếp Đường Tiêu: "Khi nào mẹ muốn nói cho ta, đương nhiên sẽ tự nói cho ta biết."
Nhiếp Vô Danh: "..."
Nhiếp Vô Danh quả thật là nghe xong mà lệ rơi đầy mặt, cái này cũng quá mức phân biệt đối xử quá đi mà!
Lúc trước đè hắn hỏi liên tục như cuồng phong bão táp, hiện tại đối xử với mẹ lại ôn nhu quan tâm như vậy!
Ta chính là anh ruột của mẹ ngươi đấy, ngay cả một chút mặt mũi cũng không thể cấp cho hay sao?
Bên cạnh, Nhất Chi Hoa lập tức mở miệng nói: "Đúng đúng đúng! Lão Đại làm rất đúng, vạn nhất mẹ ngài cũng không biết ba ngài là ai, tùy tiện đi hỏi như vậy, sẽ rất dễ lúng túng nha!"
Thần Hư đạo nhân: "Vẫn là Lão Đại cân nhắc chu đáo!"
Ngoại quốc dời gạch: "Lão Đại tài trí hơn người, tài cao học rộng, bày mưu tính kế, vượt xa thiên lý!"
Băng Sơn Nam: "..."
Nhiếp Vô Danh hít sâu một hơi, cố nén xúc động để khỏi đập cho bọn chúng một trận giải tán nhóm, một lần nữa nhìn về phía tiểu ma đầu hỏi, "Vậy... Ngươi dự định khi nào trở về nhà?"
Nhiếp Đường Tiêu nghe vậy ánh mắt lạnh lùng: "Trở về?"
Nhiếp Vô Danh: "..." Chết mịa rồi, nhìn bộ dạng như vậy là hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng hoàn toàn không có ý định trở về.
Nhiếp Đường Tiêu hướng về phía phòng bếp nhìn một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ ở nơi nào, ta liền ở đó!"
Xong đời!
Cái tên tiểu ma đầu này còn không chịu trở về…
Vốn là kế hoạch của hắn chẳng qua là để cho hai mẹ con bọn họ gặp mặt nhau, tạm thời trấn an tiểu ma đầu, sau đó mượn cớ nói mẹ hắn tạm thời phải ở lại trong nước, để cho hắn đi về trước.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ của tiểu ma đầu, muốn đem tiểu ma đầu dẫn về, chỉ có thể mau nhanh tìm ra cha mẹ ruột của hắn…
Tiểu ma đầu bỏ nhà đi lâu như vậy, hắn biết làm sao giao phó với Thái hậu nhà hắn đây...
Nhiếp Vô Danh quả thật là bể đầu sứt trán.
Lúc này, Diệp Oản Oản đã bưng thức uống trở lại rồi.
Nhiếp Vô Danh thấy vậy mau chóng xông qua, "Hữu Danh muội, tôi có chuyện nhờ cô."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy cảnh giác, "Lại có chuyện gì?"
Nhiếp Vô Danh xoa xoa tay, "Chớ khẩn trương, tôi chính là muốn... làm một tấm kim bài miễn tử..."
"Kim bài miễn tử là cái quỷ gì?" Diệp Oản Oản không hiểu.
"Là thế này, cô có thể giúp tôi chụp cho Đường Đường một tấm ảnh, sau đó gửi cho tôi!" Nhiếp Vô Danh thỉnh cầu.
Diệp Oản Oản không nói gì, nhìn hắn, "Chụp hình mà thôi, anh tự đi chụp là được rồi!"
Nhiếp Vô Danh: "Tôi không dám..."
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản đã cố nhịn nhưng cũng đành nhìn hắn đầy khinh bỉ, đi tới bên cạnh, đặt khay đồ uống xuống. Sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn về phía cậu bé trên ghế sa lon, "Đường Đường mặc bộ này thật đáng yêu, mẹ có thể chụp cho con một tấm ảnh được không?"
Nhiếp Đường Tiêu lập tức hướng về ống kính điện thoại di động của Diệp Oản Oản nhìn lại, "Được, mẹ."
Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, "Chờ một chút nha, mẹ nghĩ thử xem tạo tư thế nào tương đối đáng yêu, đúng rồi, như vậy đi..."
Diệp Oản Oản trước tiên đem điện thoại di động kín đáo đưa cho Nhiếp Vô Danh ở một bên, sau đó làm ra tư thế hai tay vòng qua đầu làm hình trái tim, "Tới đây, làm giống mẹ nào, hướng về phía ống kính làm hình trái tim nha!"