Biên soạn: Đức Uy - .vn
Nam nhân mở ra bức ảnh đầu tiên, mới vừa nhìn thấy ảnh chụp liền ngây ngẩn, "Phu nhân! Nàng mau nhìn, mau nhìn xem!"
Phu nhân vốn căn bản là không có tâm tình đi nhìn ảnh nhìn ẻo gì cả, nhưng sau khi liếc xéo mắt sang nhìn một cái, sắc mặt lại trong nháy mắt thay đổi, lập tức đoạt lấy điện thoại di động trong tay nàng, "Chuyện này... Đây là Đường Đường của chúng ta?"
Chỉ thấy trong hình, tiểu bảo bối nhà bọn họ mặc bộ quần áo ngủ hoạt họa lông xù, tay nhỏ làm thành hình quả tim hướng về phía ống kính, quả thật là mềm mại nhu mì đáng yêu khỏi phải nói.
Nàng chưa từng thấy bảo bối nhà bọn họ đáng yêu như thế, nhìn thật giống như hình ảnh mà một đứa bé nên có...
Nam nhân áo xám cũng kích động nói, "Là Đường Đường, không sai!"
Nữ nhân cầm điện thoại di động giống như cầm bảo bối. Xem đi xem lại, mặt đầy vẻ biểu tình không cách nào tin được, "Thật sự là Đường Đường..."
"Phu nhân, lần này nàng có thể yên tâm rồi, nhìn dáng dấp Đường Đường ở bên kia cũng không tệ lắm. Tiểu tử thúi lần này tìm ra người, hẳn cũng coi như là đáng tin." Nam nhân trấn an nói.
Ánh mắt phu nhân không nỡ dời đi khỏi tấm hình, ngữ khí gấp gáp hỏi, "Có còn ảnh chụp khác hay không?"
"Phía sau hình như còn có một tấm..."
Nữ nhân nghe vậy, vội vàng đem tấm hình khác cũng mở ra.
Chỉ thấy còn có một tấm hình, chẳng qua chỉ là chụp chung, trong hình trừ Đường Đường ra, còn có một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái và Đường Đường ngồi chung ở trên ghế sa lon, một lớn một nhỏ vui vẻ nhìn vào ống kính, làm ra một hình trái tim.
"Chuyện này..." Phu nhân trong nháy mắt khi nhìn đến tấm hình này, thần sắc đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hốc mắt nhất thời đỏ lên, "Vô Ưu... Đây là Vô Ưu sao?"
Nam nhân sắc mặt cũng có chút khiếp sợ, bất quá, rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Đây chắc là người mà trước đó con trai nói, là cô bé mà hắn tìm đến để giả trang Vô Ưu."
Tìm con gái nhiều năm như vậy, bọn họ đã thất vọng qua nhiều lần lắm! Bây giờ đều đã không dám lại ôm hy vọng một lần nữa
Phu nhân nhìn chòng chọc cô gái trong hình, "Nhưng tại sao lần đầu tiên em nhìn thấy cô bé này, liền cảm thấy nàng là Vô Ưu của em, lúc trước em chưa bao giờ có loại cảm giác này..."
Nam nhân ôm thê tử vào trong ngực, vỗ bả vai của nàng một cái, "Nếu như vậy, không có khả năng không tra được. Phu nhân, là do nàng quá nhớ nhung đấy thôi!"
Phu nhân nhắm mắt lại một cái, che giấu vẻ tuyệt vọng nơi đáy mắt...
Nam nhân áo xám thở dài, bỗng chốc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong khóe mắt, "Thật ra thì, Vô Ưu không có tin tức gì cũng tốt... Nếu như Vô Ưu trở lại, biết tình huống bây giờ của bên kia, chắc chắn sẽ không có lý nào ngồi yên không quan tâm. Đến lúc đó, ngược lại sẽ lâm vào nguy hiểm..."
...
Hoa quốc, Hồng Hoa Tiểu Lâu
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Oản Oản vốn là đang muốn ở nhà bồi Đường Đường nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay là nghi thức mở máy của《 Sinh Tử Một Đường 》, nàng nhất định phải có mặt.
Nhưng nàng hiện tại quả là không đành lòng lại tiếp tục để Đường Đường ở nhà một mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định mang theo Đường Đường đi cùng đoàn làm phim.
Còn về sự tình khi nàng làm việc phải cải nam trang, ngày hôm qua nàng đã cùng Đường Đường giải thích qua rồi. Nguyên bản nàng cho là phải tốn miệng lưỡi một phen, bất quá Đường Đường lại dễ chấp nhận vô cùng, nàng chẳng qua chỉ hơi hơi giải thích một chút, chú nhóc liền hiểu, còn biết tại thời điểm nàng cải nam trang, phải phối hợp với nàng, không thể gọi nàng là mẹ.
Thật ra là đáng tin hơn rất nhiều so với cậu hắn rồi!
Cho nên Diệp Oản Oản hoàn toàn không hề lo lắng việc dẫn theo Đường Đường sẽ bất tiện.
Vì vậy, Diệp Oản Oản cuối cùng vẫn quyết định mang theo Đường Đường cùng đi.
"Cục cưng, ở trên xe chờ mẹ một cái, mẹ có đồ quên chưa cầm!"
"Vâng ạ." Cậu bé nhu thuận gật đầu.
Diệp Oản Oản mới vừa rời đi không bao lâu, điện thoại di động nàng để ở trên xe đột nhiên vang lên.
Nhiếp Đường Tiêu hướng về điện thoại di động nhìn một cái, chỉ thấy hiển thị trên điện thoại di động, tên người gọi đến là "Bảo Bảo yêu thích nhất"...