Sáng dậy, trong rừng.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Oản Oản cũng giống như trước, theo thường lệ chạy bộ sáng sớm và luyện tập thể lực.
Từ lúc Tư Dạ Hàn bắt đầu để cho nàng rèn luyện, mỗi ngày nàng đều sẽ bảo đảm việc luyện tập tối thiểu 2 tiếng. Mới ban đầu quả thật rất chật vật, sau đó lại thành thói quen. Ngày nào không vận động, ngược lại cơ thể lại cảm thấy không thoải mái.
Sau thời gian dài, cảm giác đình trệ trong cơ thể do lâu ngày không hoạt động cũng được hóa giải không ít.
Cách rừng cây nhỏ không xa, nhóm 5 người lính đánh thuê đang xì xào bàn tán.
Hải Địch mặt đầy tiếc nuối, "Hic, lâu như vậy rồi, chủ nhân mỗi ngày chỉ rèn luyện thể lực một cách cơ bản nhất, hoàn toàn chưa từng thấy luyện bất cứ chiêu thức nào, vốn còn muốn học trộm nữa cơ đấy!"
Đường Bân mặt đầy vẻ sùng bái, "Chủ nhân đúng là chủ nhân, quả nhiên là không giống với những người khác!"
Kiều Kiều hưng phấn mở miệng nói, "Các ngươi nói xem, trình độ vũ lực của chủ nhân rốt cục đạt đến mức nào?"
Tống Cường sờ cằm một cái, "A, cái này thực sự rất khó nói, tóm lại khẳng định là rất lợi hại!"
Khương lão trầm ngâm mở miệng nói, "Tình huống của chủ nhân... Rất kỳ quái... Nếu như là người thường xuyên luyện võ, hành vi cử chỉ thực ra rất dễ có thể nhận ra điểm bất đồng, bởi vì một số thói quen không có cách nào thay đổi. Nhưng mà trên người chủ nhân lại hoàn toàn không có những thứ vết tích kia, thực sự rất giống với một người bình thường..."
Diệp Oản Oản chạy bộ xong, thấy 5 người tất cả đều lấp ló ở cách đó không xa, hoài nghi mà nhìn sang, "Các ngươi túm tụm ở đây làm gì vậy?"
"Chủ nhân!" Năm người cùng vấn an nàng.
Đầu bếp béo cười híp mắt, xoa xoa đôi bàn tay, "Chủ nhân... Thật ra thì... Chúng tôi đang xem trộm…!"
"Trộm?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
Gã béo tỏ vẻ lấy lòng, "Đúng vậy... Võ công của chủ nhân ngài khẳng định là rất lợi hại! Chúng tôi nếu có thể học được năm ba chiêu, khẳng định sẽ đạt được ích lợi không nhỏ!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời nghẹn ngào, không biết nên làm sao trả lời.
Trước đây mặc dù nàng có thể dạy cho đám người Thập Nhất và Phong Huyền Diệc, hoàn toàn chỉ là bởi vì nàng am hiểu hóa giải chiêu số của người khác, nhìn thấu được nhược điểm của đối phương. Mà chính nàng căn bản cũng không biết võ kỹ, chiêu số gì, cũng chưa từng học qua tuyệt học của võ thuật thế gia nào cả.
Trước đây cha nàng đã từng mời HLV dạy nàng Wushu cùng Taekwondo.
Wushu là môn võ cận chiến phổ biến nhất tại Hoa quốc, cũng không có bao nhiêu chỗ đặc biệt, mà Taekwondo lại càng khỏi cần phải nói, chủ yếu là để hù dọa những con gà con. Nhưng nếu nói về dùng để cận chiến, mặc dù đòn chân rất lợi hại, nhưng khi khoảng cách không đủ, Taekwondo không cách nào có thể phát huy tốt được.
Mà hai môn võ này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng Hắc Quả Phụ của nàng, vốn nên đầy thần bí mà sắc bén.
Vậy phải làm sao bây giờ? Những môn khác nàng cũng không rành, mà chính nàng cũng không thể tự tạo ra một môn phái mới và tự chế ra những chiêu thức mới được.
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang mở miệng nói, "Chiêu thức gì, võ kỹ gì, đều quá kém cỏi!
Võ học thượng thừa nhất vẫn là bỏ qua tư tưởng về môn phái và ràng buộc bản thân vào những võ kỹ cố định. Dù sao trong thực chiến, tình huống gì cũng có thể phát sinh, cũng không phải là những chiêu thức máy móc có thể ứng phó được.
Trên thế giới này không có môn võ nào vô địch, chỉ có người vô địch. Lấy vô hình hóa hữu hình, lấy vô chiêu hóa hữu chiêu, lấy vô pháp hóa hữu pháp, lấy vô hạn hóa hữu hạn. Đây, chính là bí quyết võ công của tôi!"
Năm người tập trung tinh thần nghe được, gật đầu liên tục, quả thực là nghe đến suýt xoa.
"Đa tạ chủ nhân dạy bảo!"
"Chủ nhân ngài dạy bảo thật là quá hay!"
"Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm nha!"
"Không hổ là chủ nhân, đúng là trâu bò!"
...
Thấy biểu cảm của 5 người tất cả đều là thán phục, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ chúm lại.
Nàng phát hiện ra bản lĩnh mị dân của mình quả thật là càng ngày càng lợi hại rồi...