Hàn Thiên Vũ thần sắc lạnh nhạt, mở miệng nói, "Cứ thành thật trả lời, nói là bạn bình thường là được rồi."
Diệp Oản Oản gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Truyền thông cùng lắm chỉ làm ầm ĩ mấy ngày, không đào ra được manh mối mới để suy đoán, nhiều nhất là một tuần lễ cũng sẽ hết hot thôi."
Cung Húc lập tức tiếp lời, "Lỡ như đào được manh mối mới thì sao?"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Tôi ngược lại muốn xem thử truyền thông nào có bản lãnh đem manh mối mới đào ra được đấy!"
Cái này con mịa nó chính là hình tượng nữ giới của nàng, bọn họ đi đâu mà đào cho được?
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, "Ho khan, ý của Diệp Bạch là, đúng là bạn bình thường, cũng không có gì để mà đào thêm đâu!"
Cung Húc nghe một chút, nhất thời mặt đầy thất vọng, "Sao lại như vậy chứ... Lại chẳng qua chỉ là bạn bình thường... Thật nhàm chán quá đi mà!"
Cung Húc vừa châm ngòi lửa, vừa tiếp tục lướt lướt những tin tức có liên quan. Trong khi đang tiện tay lướt web, nhấn vào những hình ảnh trong bản tin nọ, bỗng nhiên âm thanh hắn im bặt, sắc mặt cũng thay đổi...
"Đây là..." Cung Húc soạt một cái đứng lên.
Diệp Oản Oản thấy sắc mặt của Cung Húc có cái gì không đúng, trong lòng bỗng hồi hộp một chút.
"Mứt hoa nhỏ! Đây là mứt hoa nhỏ của tôi!" Cung Húc kích động không thôi nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh chụp góc mặt bên, kinh hô thành tiếng, sau đó nhanh chóng nhào tới chỗ Hàn Thiên Vũ, "Hàn Thiên Vũ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!? Tại sao anh lại cùng với mứt hoa nhỏ của tôi ở chung một chỗ? Anh biết mứt hoa nhỏ sao?"
Diệp Oản Oản quả thật là nghe mà vô cùng kinh hãi.
Ánh mắt của Cung Húc là thế nào vậy trời!? Chẳng qua chỉ là bóng lưng và góc chụp nghiêng từ mặt bên mà thôi, ngay cả anh ruột nàng Diệp Mộ Phàm cũng đều không nhận ra người trong hình là nàng, hắn rốt cuộc làm thế nào lại nhận ra?
Hàn Thiên Vũ hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, mở miệng: "Cung Húc, cậu bình tĩnh một chút cho tôi! Đừng có nghe gió mà tưởng là mưa, chỉ một tấm ảnh bóng lưng thôi, làm sao lại nhận ra được ai là ai?"
Cung Húc: "Đó là trực giác của tôi!"
Diệp Oản Oản: "..."
Thật đúng là trực giác của dã thú mà! Hu hu!
Diệp Oản Oản: "Nếu như là mứt hoa nhỏ, sao tôi lại không nhận ra?"
Nghe nói như vậy, Cung Húc nhất thời nghẹn họng...
Dù sao Diệp Bạch là ca ca của mứt hoa nhỏ, hắn cũng nói là không phải...
"Thật không phải là nàng sao?" Cung Húc thần sắc ngần ngừ.
"Không phải!" Diệp Oản Oản ngữ khí đầy khẳng định.
Cung Húc: "..."
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may là Cung Húc dễ dụ.
Cung Húc làm bộ đáng thương, cầu khẩn, "Diệp ca, anh xem, tôi nhớ nhung mứt hoa nhỏ đến mức điên đảo thần phách rồi, thật không thể để cho tôi gặp mặt nàng hay sao?"
Diệp Oản Oản hướng về Cung Húc nhìn một cái: "Có thể."
Cung Húc đầu tiên hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt không cách nào tin tưởng, "Diệp ca, anh nói thật chứ?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Nếu như cậu lấy được giải thưởng Ảnh Đế của giải Kim Lan, tôi liền để cho cậu gặp nàng."
Hàn Thiên Vũ nghe vậy, theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Cung Húc nhất thời hưng phấn giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhào tới Diệp Oản Oản định ôm, "Gào! Diệp ca ca, anh rể à, em quá yêu anh rồi..."
Cung Húc nói xong liền muốn nhào vào người Diệp Oản Oản.
Diệp Mộ Phàm đã sớm tập thành thói quen nhìn chằm chằm Cung Húc, thấy vậy lập tức khẽ chửi thề trong lòng một tiếng, vội vàng đi qua ngăn cản Cung Húc.
Nhưng không nghĩ tới, trước khi hắn kịp di chuyển, có người ra tay còn nhanh hơn.
Hàn Thiên Vũ đã kịp ngăn cản Cung Húc trước khi hắn đưa tay ra.
"Híc, Thiên Vũ ca, anh làm gì thế?" Cung Húc mặt đầy bất mãn.
Hàn Thiên Vũ khẽ mở miệng cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, kiểu tóc hôm nay của cậu làm ở nơi nào?"
"A ha ha ha, có phải là đặc biệt đẹp trai hay không? Hôm trước tôi có kể đó, chính là người thợ làm tóc hôm nọ! Tôi đã phải nhờ trợ lý đi đặt lịch trước cả 3 tháng trời đấy..."
Cung Húc nhất thời bị dời đi sự chú ý, thao thao bất tuyệt kể về kiểu tóc mới của chính mình, không hề nhận ra Hàn Thiên Vũ cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này…
Hoàn toàn là đánh trống lảng mà thôi!
Một bên, Diệp Oản Oản không nói gì, đưa tay lau mồ hôi trán…
Thực sự là mệt tim vô cùng…