"Đường Đường đâu?" Diệp Oản Oản vội hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Tại rừng cây."
Diệp Oản Oản thuận theo phương hướng Tư Dạ Hàn chỉ nhìn lại, vội vàng đem cái đầu thú nhồi bông đeo lại, "Em đi tìm Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn: "Đi đi."
Cô nàng bạch bạch bạch chạy rất nhanh, thoáng cái đã không còn thấy bóng.
Lâm Khuyết nhìn theo bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, duy trì biểu cảm ‘ăn nhiu đây thức ăn cho chó là đủ rồi nha!’, "Khó trách Cửu ca của tôi bị ăn đến sít sao! Tôi phục rồi..."
Nói xong mặt đầy vẻ hồ nghi, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói, "Cửu ca à, anh không cảm thấy, nha đầu Diệp Oản Oản này thay đổi quá lớn sao?"
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt nói: "Không hề."
Lâm Khuyết kinh ngạc, "Hả? Không hề sao?"
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn rơi vào phương hướng thiếu nữ chạy đi xa, mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Nàng một mực trước giờ đều là như vậy."
Lâm Khuyết trong nháy mắt mộng bức: "..."
Một mực đều là như vậy???
Cửu ca, anh nghiêm túc à...
Ánh mắt Tạ Chiết Chi lóe lên, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng: "A Cửu, thân thể của cậu, có phải là đã bắt đầu bình phục hay không?"
Nghe được những lời này của Tạ Chiết Chi, sắc mặt Tư Dạ Hàn, cơ hồ là trong nháy mắt âm trầm xuống...
Thân thể rõ ràng đã bắt đầu khôi phục, nhưng lại không có chút thần sắc cao hứng nào.
Lâm Khuyết không biết nghĩ đến điều gì, biểu tình cũng có chút lo lắng bất an, "Tạ Tam, ý của cậu là, Độc Lập Châu bên kia nếu như biết thân thể của Cửu ca đã khôi phục..."
Lâm Khuyết giấu câu nói kế tiếp, ho nhẹ một tiếng, "Ho khan, đều đã lâu như vậy không liên lạc, hẳn là sẽ không sao chứ?"
Tạ Chiết Chi nhún nhún vai, "Ai biết được, tâm tư vị kia..."
...
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản trực tiếp hướng thẳng về phía Đường Đường chạy đi.
"Bảo bối, bảo bối! Bảo bối ngoan ngoãn nhất, khả ái nhất trên thế giới, ai ai cũng đều yêu thích! Tôi có thể ôm cậu một chút không?" Diệp Oản Oản cố gắng nói thật to, dùng một giọng ồm ồm mở miệng nói.
Đường Đường nhìn thấy con gấu, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thật nhanh nện bước chân nhỏ ngắn của mình nhào về phía chú gấu, "Mẹ!!!"
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy vẻ kinh ngạc, khôi phục lại giọng nói của mình, tò mò hỏi, "Híc, bảo bối, làm sao con biết là mẹ?"
Tư Dạ Hàn là đoán ra được nàng, Đường Đường làm sao lại có thể lắc một cái là nhận ra nàng ngay lập tức như vậy chứ!
Đường Đường ôm lấy chân con thú nhồi bông, ngước đầu nhỏ lên, mặt đầy vui vẻ mở miệng, "Đường Đường nhận ra ngay mà! Bất kể mẹ là hình dáng gì, Đường Đường đều sẽ nhận ra được!"
Diệp Oản Oản ngồi chồm hổm xuống, lòng tràn đầy ngọt ngào mà ôm lấy cậu bé, "Đúng đúng đúng, bởi vì mẹ và Đường Đường, hai mẹ con đồng lòng mà!"
"Vâng." Cậu nhóc dùng sức gật đầu một cái.
"Mẹ, mẹ hôm nay thật xinh đẹp đáng yêu!" Cậu bé không hề tiết kiệm lời khen ngợi dành cho mẹ bao giờ.
"Hi hi, đúng không đúng không, bảo bối có thích hay không?" Diệp Oản Oản nhất thời đắc ý đến thỏa mãn.
"Thích!"
Hai mẹ con đang nói chuyện, một bên Slutte đi qua.
Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy Đại Bạch, ánh mắt nhất thời sáng lên! Đại Bạch vậy mà cũng đến rồi!
Diệp Oản Oản lại vội vàng nhảy nhót đến trước mặt Slutte, "Ha ha ha, Đại Bạch Bạch, Đại Bạch Bạch, ta có thể ôm ngươi một chút không?"
"Rống…!!! "
Diệp Oản Oản mới vừa chạy đến trước mặt Đại Bạch, Đại Bạch liền lập tức “tặng” cho nàng một tiếng hổ gầm rung chuyển núi rừng.
Diệp Oản Oản bị rống phản đối, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Quá thương tâm!!!
Đường Đường thấy vậy vội vàng chạy tới, bảo hộ ở trước người của Diệp Oản Oản, "Đại Bạch! Không được hung dữ! Đây là mẹ!"
Đại Bạch Hổ nghe vậy rừ rừ trong cổ họng một tiếng, trong nháy mắt không còn hung hãn nữa.
Thật không nghĩ tới, Đại Bạch lại cũng có thể có khắc tinh nha!
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Đường Đường, "Đường Đường! Mẹ thật sự muốn sờ trảo trảo của Đại Bạch!"
Đường Đường lập tức nhìn về phía Đại Bạch: "Đại Bạch, duỗi móng vuốt!"