"Phân cảnh đánh nhau này phải bộc lộ ra tính cách hoàn toàn tương phản của Tiết Thiếu Dương so với trước đây, nhất định phải vô cùng tàn bạo mới có thể lột tả được đầy đủ thần thái của nhân vật!" Lưu Thanh mở miệng.
Thấy Cung Húc lại ở bên kia khi dễ Giai Văn, Diệp Oản Oản tức giận gọi hắn sang, "Cung Húc, qua đây! Đạo diễn Lưu đang nói về phân cảnh của cậu đấy, đã biết lát nữa phải diễn như thế nào chưa?"
Cái tên này, vừa mới trở lại đã lập tức bùng cháy, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trước kia, cũng không biết chờ lát nữa bắt đầu diễn có thể nhập hồn vào nhân vật hay không?
Cung Húc tỏ vẻ ‘ôi dào, chuyện nhỏ’, "Biết biết, không phải là đánh nhau thôi sao! Tôi am hiểu nhất là đánh nhau đấy!"
Diệp Oản Oản: "Nhất định phải đánh hung một chút, biết không?"
"Là như vầy phải không? Như vậy phải không?" Cung Húc lập hóp bụng ưỡn ngực, trề môi lộ ra răng cửa ý như con sóc, hướng về phía Diệp Oản Oản bày ra vẻ mặt “đầu gấu”.
Diệp Oản Oản che trán: "Đừng có giỡn nữa!"
Cái tên này, rốt cuộc là có làm được hay không đây…
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của nàng, chỉ có tiểu tử Cung Húc này, không dựa theo lẽ thường bao giờ, nàng không có cách nào hoàn toàn nắm bắt được hắn.
Sau khi chuẩn bị một lát, cảnh quay đầu tiên sau đặc huấn, đã bắt đầu.
"3, 2, 1, chuẩn bị... bắt đầu!!!" Lưu Thanh hô to, bắt đầu diễn.
Nhân vật phản diện đóng cảnh này cùng Cung Húc là một nam nhân có vóc người vô cùng cao to vạm vỡ, hình thể cường tráng, cùng Cung Húc chênh lệch khá lớn, chỉ vừa đứng đã toát lên khí thế ép người.
Cung Húc muốn vượt qua hắn ta... Độ khó không nhỏ...
Theo tiếng kêu bắt đầu của Lưu Thanh, hai người liền nhào về phía đối phương.
Cơ hồ ngay trong nháy mắt khi thư ký trường quay đánh tấm bảng “action” xuống, trạng thái Cung Húc trong nháy mắt thay đổi, giống như chó điên... À không, chó săn chứ! Nhào về phía nam nhân nọ.
Khống chế lực đạo, tâm tình và động tác đánh nhau, tất cả đều xuất sắc ngoài ý muốn, hoàn toàn không hề có tình huống mà trước đó bọn họ lo lắng xuất hiện.Đó là cảm giác trải qua bao lần huấn luyện thực chiến chân chính mới có thể xuất hiện và lột tả ra được.
Tất cả mọi người ở trường quay đều nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
"Ta phi... Cung Húc... Tuyệt vời... Thật là đẹp trai nha!"
"Không nghĩ tới Cung Húc lại còn có một mặt như vậy... Thật nhiệt huyết..."
...
Diệp Mộ Phàm vốn không ôm hy vọng, mắt bỗng sáng rực lên, "Tiểu tử này, không tệ nha! Tôi còn tưởng rằng việc duy nhất cậu làm khi đi bộ đội chính là ăn bánh bao, nhìn dáng vẻ vẫn còn tươi non như vậy cơ mà!"
Diệp Oản Oản cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng nói, "Cũng không tệ, bất quá, muốn đạt giải thưởng, như vậy còn không đủ, vẫn phải hung hơn một chút."
Sau khi kết thúc, Lưu Thanh đem Cung Húc đang thở hồng hộc kêu đến, "Không tệ không tệ, Cung Húc à, cậu mới vừa rồi diễn rất khá, bất quá vẫn phải hung hơn một chút, lại ác hơn một chút. Cậu tưởng tượng chút đi, trơ mắt nhìn đồng đội mình bởi vì cậu mà hi sinh, cảm giác tự trách và bi thương đó, đem loại hận ý này đều phát tiết trên người tên côn đồ, chúng ta diễn lại một lần nữa!"
"Tôi rõ ràng đã biểu hiện rất hoàn mỹ rồi, mới vừa rồi chính tôi cũng bị vẻ đẹp trai của mình đốn tim đấy!" Cung Húc có chút không tình nguyện.
Diệp Oản Oản: "Không đủ, thử lại một lần nữa."
Cung Húc: "Ồ, tới luôn đi!"
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Cung Húc ngoan ngoãn bắt đầu lần quay thứ hai.
Lần này so với lần trước tốt hơn rồi.
Lưu Thanh cùng Diệp Oản Oản vẫn cảm thấy chỉ kém một chút ít.
Lưu Thanh thử nói với Cung Húc, "Ừ, so với lần đầu tiên đã tốt hơn rất nhiều, bất quá còn có thể hung tợn hơn một chút xíu.
Cung Húc, cậu tốt nhất thử tưởng tượng một chút, tên cùng hung cực ác này, hắn giết hại nhân dân, hãm hại chủ quyền quốc gia, hại chết nhiều người huynh đệ của cậu như vậy.
Các cậu hao tốn thời gian hai năm, rốt cuộc bắt được hắn, sau khi cậu nhìn thấy hắn sẽ có tâm tình như thế nào? Ôm lấy tâm tình như vậy, chúng ta thử lại một lần nữa!"