Đang lúc này, điện thoại di động của Diệp Mộ Phàm ở trước mặt vang lên một thanh âm nhắc nhở.
Diệp Mộ Phàm thiếu chút nữa nhảy cỡn lên: "Cung Húc, cậu con mịa nó lại đăng cái gì? Không phải là đã bảo cậu trước khi buổi lễ trao giải kết thúc không cho đăng bài lên Weibo sao?"
Cung Húc mặt đầy vẻ vô tội, "Đệt! Tôi không có đăng mà!"
"Cậu không có đăng? Vậy điện thoại di động của tôi làm sao lại..."
Diệp Mộ Phàm mở điện thoại di động ra nhìn một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc, quả thật không phải là Cung Húc đăng.
Diệp Mộ Phàm theo bản năng hướng về vị trí Lạc Thần ngồi ở phía sau nhìn một cái, rõ ràng thật bất ngờ.
"Xin lỗi, là tôi đăng." Lạc Thần mở miệng.
Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, "Ừ, thấy rồi, đăng thì đăng..."
Cung Húc nghe thế liền xù lông, "Mẹ nó! Phân biệt đối xử! Bằng cái gì mà hắn đăng Weibo thì được, tôi đăng lại không được? Tôi muốn kháng nghị!"
Diệp Mộ Phàm: "Cậu kháng nghị cái rắm, biết cậu ấy đăng cái gì hay không mà kháng nghị?"
Cung Húc vừa nói vừa đem Weibo mở ra, "Tôi ngược lại muốn xem một chút, tiểu tử này đăng cái gì!"
Cung Húc thở phì phò, nhấn vào Weibo Lạc Thần đăng gần đây nhất.
Sau khi thấy rõ Lạc Thần đăng cái gì, Cung Húc nhất thời ngây ngẩn, biểu tình dường như có chút khó tin.
Weibo của Lạc Thần phi thường ngắn gọn, chỉ có bảy chữ.
[ Cung Húc là bạn diễn tốt nhất! ] Weibo này của Lạc Thần mới vừa đăng không bao lâu, bình luận phía dưới liền vỡ tổ.
[ Mẹ nó! Lạc Thần có phải là bị trộm tài khoản rồi hay không? ]
[ Cái này chẳng lẽ là Cung Húc ăn trộm điện thoại di động của Lạc Thần đăng? ] [ Loại thời điểm này còn bảo vệ Cung Húc, quả thật chính là chân ái nha! ]
"Mịa nó..." Cung Húc ngơ ngác nhìn chằm chằm cái Weibo kia, thật lâu sau mới phản ứng được.
Hiển nhiên không nghĩ tới Lạc Thần một mực không hợp nhau với hắn, nhìn hắn không thuận mắt, lúc này sẽ ra mặt vì hắn.
Cung Húc nhìn chằm chằm cái Weibo kia, nhìn rất lâu, vẻ mặt phức tạp dị thường, sau một hồi lâu, Cung Húc nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Thần mở miệng: "Lạc Thần, nhà ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, nhà ngươi có phải là đã yêu ta rồi hay không? Có phải là đã bị nhân cách mị lực của ta chinh phục rồi hay không? Ta khuyên ngươi thừa dịp còn sớm hãy chia tay đi! Chia tay sớm, bớt đau khổ! Nếu như muốn làm chuyện gay mà nói, ta chỉ nhận chơi gay cùng Diệp ca ca nhà ta thôi!"
Tâm tình mới hơi có chút cảm động của Lạc Thần nhất thời bị thằng cha này làm cho tan thành mây khói: "... Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!"
Diệp Mộ Phàm: "Tiểu tử thúi, ngươi nói bậy nói bạ nữa có tin ta quất chết ngươi hay không?"
"Felix, có phải là anh muốn đánh nhau hay không! Tại sao phải quất chết tôi? Tôi cùng Diệp ca ca làm gay, cũng không có nói cùng anh làm! Anh làm sao lại đối nghịch với tôi như vậy?" Giờ phút này Cung Húc đang cùng Diệp Mộ Phạm đấu khẩu, mà không hề biết, vị trước mắt này mới thật sự là “anh vợ”.
Mấy người đang mồm năm miệng mười mà xuống xe, Diệp Oản Oản vừa vặn đâm đầu đi tới, "Các cậu lại làm gì thế?"
Cung Húc lập tức chạy như bay đến trước mặt Diệp Oản Oản tố cáo, "Diệp ca ca, tôi nói tôi muốn cùng anh chơi gay mà thôi, kết quả Felix muốn quất chết tôi! Mắc mớ gì tới anh ta chứ?"
Diệp Oản Oản: "..."
Lúc này sắp sửa công bố kết quả, người ta đều đang dự đoán danh sách đoạt giải, kết quả cái tên này lại đang nói chuyện chơi gay...
Được rồi, tư chất tâm lý tốt, cũng coi là một điểm mạnh đi!
Diệp Oản Oản liếc Cung Húc một cái, sau đó hướng về phía Lạc Thần nhìn lại, "Lạc Thần, qua đây."
Lạc Thần lập tức đi về phía Diệp Oản Oản, "Diệp ca."
Diệp Oản Oản chân mày nhíu chặt nhìn Lạc Thần một cái. Sắc mặt hắn tiều tụy đến mức ngay cả trang điểm cũng sắp không giấu được, may mắn tạo hình tăng thêm không ít, lại dưới vô số ánh đèn, cũng không dễ nhìn ra.
Đứa nhỏ này, chính là tâm tư quá nặng.
Diệp Oản Oản: "Làm hết sức mình, nghe theo ý trời. Chỉ cần cậu tận lực, cũng không cần tự trách. Những thứ bình luận trên mạng kia, không cần đi quản, thực lực là phương thức tốt nhất làm cho người khác im miệng. Tôi tin tưởng cậu!"
Con ngươi của Lạc Thần rụt lại một hồi, hốc mắt hơi có chút phiếm hồng: "Vâng, tôi biết rồi, Diệp ca."