Ánh mắt của Cung Húc muốn né tránh, nhưng lại không nhịn được, len lén ngắm người thiếu nữ này, càng ngắm càng tan vỡ.
Mặc dù hắn đặc biệt muốn thấy Diệp ca mặc đồ con gái, thậm chí so với muốn gặp được mứt hoa nhỏ còn mãnh liệt hơn. Nhưng đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ tới, lại lấy loại phương thức này...
"Diệp ca! Anh... À, không! Cô… làm sao lại có thể như vậy!"
"Thế nào?"
"Tại sao gạt tôi!"
"Nếu như không phải là ban đầu cậu ỷ thế hiếp người, cậu khi dễ tôi, tôi cũng không có ý định dùng thủ đoạn đặc biệt." Diệp Oản Oản thần sắc bất đắc dĩ.
Khi đó nàng cùng Cung Húc đang chính diện xung đột, tiểu tử này quá vô liêm sỉ, nàng cũng đành biết thời biết thế.
Bên cạnh Lạc Thần nghe nói như vậy, đầu tiên là ngẩn người, chợt nhất thời thần sắc trở nên ấm áp.
Khi đó Cung Húc còn hùa theo phe Chu Văn Bân, ỷ vào quyền thế, không nói hai lời liền muốn cướp nhân vật nam thứ của《 Kinh Long 2》 mà hắn trăm đắng ngàn cay mới lấy được. Hắn cho là mình phải xong rồi, thậm chí chuẩn bị chấp nhận đi tìm Chu Văn Bân...
Nhưng mà, không nghĩ tới Diệp ca một lần nữa cứu hắn...
So với Lạc Thần đang hoài niệm mà cảm động, Cung Húc nghe nói như vậy không khác nào tim bị châm thành than tổ ong rồi, "Cô... Cô chỉ biết Lạc Thần là người của cô thôi! Tôi đây cũng không phải sao?"
Gào! Tức chết hắn rồi!
Diệp Oản Oản: "Lúc ấy quả thật còn chưa phải, nhưng bây giờ thì đúng rồi, cho nên không phải là tôi đã thẳng thắn đối đãi cùng cậu rồi sao?"
Nghe được câu "bây giờ thì đúng rồi" của Diệp Oản Oản, âm thanh kêu gào của Cung Húc nhất thời nín bặt, "Nếu như... Nếu như ban đầu tôi không lăn lộn như thế, không khi dễ Lạc Thần... Cô có phải là sẽ không gạt tôi hay không?"
Diệp Oản Oản: "Nếu như khi đó cậu không lăn lộn như thế, tôi nghĩ, chúng ta có khả năng cũng sẽ không quen nhau, đúng chứ?"
Cung Húc suy nghĩ một chút, có vẻ đúng. Nếu như diễn biến câu chuyện không giống nhau, hắn cũng sẽ không rời khỏi Chu Văn Bân để đi theo Diệp Bạch.
"Còn có gì muốn nói không?" Diệp Oản Oản quyết định nói hết luôn một lần, nếu không với tính tình của tên này, còn không biết sẽ xù lông bao lâu.
Cung Húc lập tức nói: "Có! Tôi... Tôi có lời muốn nói với cô... Không đúng!! Là có lời muốn nói với mứt hoa nhỏ! Nhất định hiện tại phải nói ngay lập tức! Từng giây từng phút cũng không chờ được nữa rồi!"
Nghĩ tới những lời muốn nói với mứt hoa nhỏ... Hắn đã chờ lâu lắm rồi!
Một bên, Diệp Mộ Phàm không nhịn được, "Có cái gì tốt để nói!"
Cung Húc ủy khuất đến nước mắt đều thiếu chút nữa trào ra, "Tôi thích cô ấy lâu như vậy, tìm lâu như vậy, kết quả là ở ngay dưới mí mắt tôi! Tôi còn đem anh vợ đắc tội thành cái rổ! Tôi đã thảm như vậy, vẫn không thể nói mấy câu với mứt hoa nhỏ sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Này! Ai là anh vợ cậu!"
Diệp Oản Oản hướng về Diệp Mộ Phàm nhìn một cái, ra hiệu hắn đừng kích thích Cung Húc nữa.
Thành thật mà nói, cái tên Cung Húc này, lần này đúng là có chút thảm...
Diệp Mộ Phàm vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Cung Húc, vừa ở bên tai Diệp Oản Oản lầm bầm, "Oản Oản, em nghe hắn nói nhảm làm gì chứ! Thứ làm tiểu tử này không yên lòng, chính là làm cách nào dụ dỗ em!"
Diệp Oản Oản liếc Diệp Mộ Phàm một cái, "Cho nên anh đang lo lắng cái gì? Với giá trị nhan sắc nam nhân của em, anh thấy em giống như là dễ dụ như vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm cạn lời: "..."
Cung Húc thấy Diệp Mộ Phàm thì thầm ở bên tai Diệp Oản Oản, lại bắt đầu nhức trứng, anh vợ nhất định là đang dìm hàng hắn rồi!
Hắn tại sao nông cạn như vậy? Tại sao lúc bình thường lại gây hấn với Diệp Mộ Phàm!
Nhìn xem Hàn Thiên Vũ người ta, bình thường quan hệ với Diệp Mộ Phàm thật tốt nha...
Diệp Oản Oản giải quyết xong Diệp Mộ Phàm, lần nữa nhìn về phía Cung Húc: "Tốt rồi, nói đi."
Cung Húc hít sâu một hơi, kết quả, vừa muốn mở miệng, lại ỉu xìu, nhìn chằm chằm mặt của Diệp Oản Oản, thần sắc quấn quít mà yêu cầu: "Diệp ca, cô có thể... có thể ôn nhu một chút hay không? Tôi nhìn thấy cô như vậy, quả thực không có cách nào đem cô liên tưởng tới mứt hoa nhỏ..."
Diệp Oản Oản: "Ôn nhu không được, cậu ráng chịu một chút đi."
Cung Húc: "..."