Nhiếp Vô Danh mặt đầy mê mang: "Hic? Tại sao chúng ta muốn đi đón tiểu ma đầu, Hữu Danh muội lại tức giận như vậy?"
Thần Hư đạo nhân ngẩn người, cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, Hữu Danh lão bản tại sao lại tức giận?"
Nhất Chi Hoa nâng đôi bàn tay nhỏ, sờ sờ trên mặt của Nhiếp Vô Danh, "Mấy tên xú nam nhân các người, chẳng hiểu trái tim phụ nữ chút nào, Hữu Danh lão bản hiển nhiên là không nỡ bỏ tiểu ma đầu đi nha..."
Thần Hư đạo nhân: "Hữu Danh lão bản không nỡ bỏ tiểu ma đầu? Thực sự là, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển..."
Nhiếp Vô Danh đẩy tay của Nhất Chi Hoa ra, sờ cằm một cái, "Chuyện này... Không thể nào!?"
Nhất Chi Hoa lườm hắn một cái, nhíu mày nói, "Làm sao lại không? Tiểu ma đầu của anh ở trước mặt Hữu Danh muội, cũng không phải là giống như đối với như chúng ta, lại còn biết dỗ phụ nữ vui vẻ đấy!"
Thần Hư đạo nhân không nhịn được nói, "Đừng nói những thứ vô dụng này nữa! Tóm lại là bây giờ cơm đâu?! Làm như nói nữa là có thể được ăn cơm đấy? Tôi không quan tâm, Tiểu Điềm Điềm, là cậu gây họa, cậu phải tìm cách dỗ cô ấy cho tôi!"
...
Ngoài cửa đang là một trận thanh âm ồn ào, bên trong nhà, Diệp Oản Oản thả túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, sắc mặt khó coi mà ngồi ở chỗ đó.
Tại sao lại đột nhiên muốn đón Đường Đường về nhà?
Chẳng lẽ là...
"Hữu Danh lão bản! Mở cửa ra!"
"Hữu Danh lão bản! Tiểu Điềm Điềm, tiếng Trung hắn không tốt, cô đừng nghe hắn nói bậy!"
"Hữu Danh lão bản! Tôi đã trói kỹ Tiểu Điềm Điềm! Cô có thể tùy tiện đánh! Xin cho một miếng cơm ăn đi mà!"
"Hữu Danh lão bản! Hay là chúng tôi đập chết hắn tặng cho cô, cô xem có được không?"
...
Diệp Oản Oản cạn lời, nhìn cái nhóm 5 gã dị nhân ở ngoài cửa xin cơm như quỷ khóc sói tru…
"Im miệng …!!! Còn muốn ăn cơm? Đi ăn C.Ứ.T đi!!!"
Sau khi Diệp Oản Oản gầm lên chiêu Sư Tử Hống, ngoài cửa an tĩnh lại khoảng chừng một phút.
Diệp Oản Oản nghe được ngoài cửa không có thanh âm gì nữa, theo bản năng chợt nhìn về phía cửa.
Chẳng lẽ đi rồi sao?
Sau đó, Diệp Oản Oản liền thấy, nơi khe cửa dưới mặt đất, có thứ gì có lặng lẽ được nhét vào.
Diệp Oản Oản định thần nhìn lại, là một đồng…đồng tiền xu!!
Sau đó, lại nhét vào tiếp một đồng...
Sau đó, giống như vô cùng đau lòng, sau một hồi khá lâu, lại chậm rì rì nhét vào tiếp đồng thứ ba...
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm mấy đồng tiền xu được chầm chậm nhét vào kia, sắc mặt đen như đáy nồi.
Giời ạ! Coi cái nhà nàng là một chiếc xe bus hay sao? Lại có thể nhét tiền xu!
Cho là nhét mấy đồng tiền xu vào liền có thể làm nàng nguôi giận?
"Hữu Danh muội... Đây chính là tất cả những gì chúng tôi tích cóp được rồi!"
"Hữu Danh muội! Mở cửa một chút đi mà!"
"Hữu Danh muội! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!"
Một đám nào đó vì xin cơm mà kêu gào đến quên cha quên mẹ…
Nghĩ đến mấy người này đến đón Đường Đường, Diệp Oản Oản vào lúc này cảm thấy vô cùng phiền não, nghe tiếng than vãn mà nhức hết cả đầu.
Lúc này, trong phòng bếp truyền tới một trận âm thanh huyên náo.
Diệp Oản Oản quay người về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy đám người Kiều Kiều, Hải Địch đang tò mò ló đầu ra nhìn về phía nàng bên này.
Diệp Oản Oản nhìn thấy năm người, nhất thời mở miệng ra lệnh: "Mấy người các cậu! Còn ngớ ra làm gì! Ồn chết người rồi! Đem mấy tên ồn ào ở ngoài cửa kia ném hết ra ngoài cho tôi!"
Nhóm 5 người lính đánh thuê: "...!!!"
Năm người nhất thời lộ ra dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, đồng loạt lui về sau mấy bước.
Dù sao thời điểm ở tại Myanmar, bọn họ đã từng thấy qua thân thủ của 5 người này. Nhất là cái người cầm đầu đó, thật sự là không phải người…
Hải Địch vẻ mặt đưa đám, "Chủ... Chủ nhân, chuyện này... chuyện này không thể được!! Chúng tôi đi ném... ném 5 người bọn họ?"
Đường Bân: "Bọn họ tùy tiện một người liền có thể đem 5 người chúng tôi nghiền thành cặn bã nữa là..."
Tống Cường: "Đúng vậy! Đúng vậy..."