Cơ hồ chỉ trong chốc lát, trong đầu Diệp Oản Oản lại lần nữa hiện ra nội dung của chiếc CD trong thư phòng Tư gia kia.
Chẳng lẽ nói, tất cả nội dung trên đoạn video kia, đều là sự thật được ghi lại, nữ nhân nằm trên chiếc giường của viện nghiên cứu xa lạ kia lại chính là nàng, còn ký ức vốn có của nàng đã sớm bị thanh trừ sạch sẽ, chính nàng căn bản cũng không phải là Diệp Oản Oản...?
Diệp Oản Oản từ nhiều năm trước cũng đã chết trong đợt khủng bố tấn công ở nước ngoài, mà nàng sở dĩ lại trở thành Diệp Oản Oản, hoàn toàn là bởi vì những ký ức này là do Tư Dạ Hàn cưỡng ép truyền vào trong đầu nàng.
Nhưng mà, nếu như nàng không phải là Diệp Oản Oản, vậy nàng rốt cục là ai?
Mà Tư Dạ Hàn tại sao lại muốn thanh trừ ký ức nguyên bản của nàng, cưỡng ép truyền cho nàng ký ức của Diệp Oản Oản?
Vậy quan hệ khi trước của nàng và Tư Dạ Hàn là như thế nào? Là địch nhân sao...? Còn nữa, nếu như hết thảy đều là âm mưu của Tư Dạ Hàn, vì sao anh ta phải đối xử với mình như thế? Mục đích của Tư Dạ Hàn, rốt cục là gì?
Trong lúc nhất thời, đầu Diệp Oản Oản như muốn nổ tung. Nàng không thể tin được, càng không cách nào tiếp nhận được, việc Tư Dạ Hàn lại thanh trừ trí nhớ của mình, cưỡng ép nàng biến thành một người khác...
"Oản Oản?"
Giờ phút này, Diệp Mộ Phàm thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, hơi nhíu mày, thấp giọng mở miệng hỏi.
Thấy Diệp Oản Oản cũng không mở miệng nói chuyện, Diệp Mộ Phàm đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, bàn tay phải nhẹ nhàng khoác lên vai trái của nàng.
Nhưng mà, bàn tay của Diệp Mộ Phàm còn chưa kịp đặt xuống, cơ hồ theo bản năng, liền bị Diệp Oản Oản bắt lại, tiến vào trạng thái hoàn toàn phòng ngự.
"Đau quá đau! Gãy tay mất!" Lúc này, Diệp Mộ Phàm kêu thảm một tiếng.
Diệp Oản Oản lúc này mới hồi phục lại tinh thần, liền vội vàng buông lỏng tay ra.
"Muội muội, em sao vậy? Nếu không phải là anh lúc đầu đem bức thư tình gửi Phong chó má đó xử lý, em hiện tại có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy sao? Em còn không cảm ơn ca ca, lại còn ghi hận trong lòng, ra tay đả thương ca!! Thiên lý ở đâu??" Diệp Mộ Phàm tay phải xoa xoa tay trái, hừ hừ nói trong miệng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Diệp Mộ Phàm lại nói: "Bất quá, em đây cũng quá khoa trương rồi, em khi nào lại trở nên bạo lực như vậy rồi..."
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản. Bạo lực không đáng sợ, đáng sợ chính là, bạo lực này được nắm giữ trong tay của Diệp Oản Oản…
"Muội muội, em thế này cũng quá không khoa học rồi, chỉ học Taekwondo một thời gian ngắn liền có thể trở nên mạnh như vậy? Nhất là sau khi em uống rượu say, những người được gọi là cường giả cấp bậc đại sư, anh thấy hẳn cũng không bằng em đâu!" Diệp Mộ Phàm nói.
Diệp Mộ Phàm nói những lời này, lại khiến cho Diệp Oản Oản trở nên nhạy cảm, "Sau khi em say rượu, rốt cuộc trở thành cái dạng gì?"
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng: "Trước khi uống say, em là em gái anh."
"Uống say thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Uống say?" Diệp Mộ Phàm bĩu môi: "Sau khi uống say, em là tổ tông anh."
Diệp Oản Oản: "..."
"Sau khi em uống say xong, một cú đấm có thể đem một chiếc xe đấm thủng thành một lỗ to, nhìn thấy trai đẹp một chút liền muốn trêu ghẹo, có cảm giác như hoàn toàn biến thành một người khác." Diệp Mộ Phàm vô cùng bất đắc dĩ.
"Biến thành người khác à...?" Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản đối với khả năng võ thuật của nàng, chỉ cho là mình có thiên phú dị bẩm, là kỳ tài ngút trời trên con đường võ học. Nhưng từ tình huống hiện tại mà xem, lại tựa hồ như cũng không phải là như thế...
Mình bất quá chẳng qua chỉ luyện tập Taekwondo một khoảng thời gian mà thôi, dựa theo lẽ thường mà nói, tuyệt đối không có khả năng nắm giữ kỹ năng võ thuật quá cao. Đúng như Diệp Mộ Phàm nói, cho dù là những người được gọi là cường giả Taekwondo cấp bậc đại sư, cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của chính mình...