Bắc Đẩu lấy ra chìa khóa, mở cửa ra: "Phong tỷ, nhiều năm như vậy, muốn mời người bên ngoài tới quét dọn, căn bản không mời được. Dù cho người ta bao nhiêu tiền cũng không ai dám đến, cuối cùng cũng không có cách nào, đệ đành cưỡng chế để cho huynh đệ trong liên minh qua để quét dọn. Mỗi một lần mọi người đều vì sợ, nên tụm lại thành nhóm 3 – 5 người tới quét dọn... Tỷ nói xem tỷ mua căn nhà có ma này để làm cái gì, ngay cả một người giúp việc cũng không mời được..."
Diệp Oản Oản: "Ta cảm thấy, tốt vô cùng..." Tốt cái con mịa nó!
"Phong tỷ, chìa khóa cho tỷ! Đệ còn có việc, đệ phải đi trước... Ngày mai, đệ tới đón tỷ đi đến trụ sở liên minh..." Nói xong, Bắc Đẩu xoay người định rời khỏi.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản tay mắt lanh lẹ, một cái liền đè lại vai trái của Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu hơi nghi hoặc một chút xoay người lại, không biết Diệp Oản Oản muốn làm cái gì.
"Ta còn có chút chuyện muốn cùng đệ thương lượng, cùng ta đi vào!" Diệp Oản Oản nhàn nhạt nói.
"Đệ có việc bận rồi! Ngày mai…ngày mai trở về liên minh cùng thương lượng!" Bắc Đẩu lắc đầu liên tục, dường như cũng không nguyện ý tiến vào chỗ bị ma ám này.
"Không được, ngay bây giờ!" Diệp Oản Oản trợn mắt lườm một cái.
Bắc Đẩu: "..."
Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu bị Diệp Oản Oản trực tiếp lôi vào căn nhà ma.
...
Không thể không nói, căn biệt thự này thật sự không nhỏ, bên ngoài trừ trang viên ra, còn có bể bơi, một vườn hoa nhỏ, mọi thứ đều đầy đủ.
Bên trong biệt thự có mười mấy căn phòng, ít ra cũng phải 700 – 800 mét vuông, có vẻ vô cùng trống trải; lại thêm vụ án chặt xác bỏ thùng xốp ở đây, lại làm cho căn biệt thự tăng thêm một phần khí tức quỷ dị làm cho người ta không rét mà run.
Mới vừa vào giữa phòng, Diệp Oản Oản liền nổi cả da gà lên.
Bắc Đẩu mở đèn, căn phòng tăm tối nhất thời sáng lên.
"Phong tỷ, còn có chuyện gì sao? Không có chuyện, đệ thật sự phải đi..." Bắc Đẩu nuốt nước miếng, đứng ở trong căn mà ma ám lớn như vậy, đánh giá chung quanh.
"Thời gian cũng không còn sớm, ta thấy đệ nên tìm một phòng nào đó tùy ý nghỉ lại, ngày mai lại đi đi! " Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà, nghe được lời ấy của Diệp Oản Oản, sắc mặt Bắc Đẩu nhất thời biến đổi: "Không được! Không được!! Phong tỷ, đệ... đệ nhớ ra rồi! Mẹ đệ mới vừa rồi bị xe đụng, mẹ đang ở bệnh viện, đệ phải đi bệnh viện!!"
Nói xong, không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu trốn chui trốn nhủi xông ra ngoài, như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại, cái gã Bắc Đẩu này... lớn đầu như vậy mà còn sợ một ngôi nhà bị ma ám à?
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản tự lên dây cót tinh thần, như thăm quan, cất bước đi dạo trong biệt thự.
Bên trong biệt thự treo nhiều bức tranh làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Thậm chí, Diệp Oản Oản còn phát hiện ra đầu lâu mãnh thú, bị coi như tác phẩm nghệ thuật trưng bày tại khắp các ngõ ngách.
Bây giờ, trong lòng Diệp Oản Oản đã có thể khẳng định, gã Tóc Húi Cua ca đó, chính là một tên biến thái... Tên điên!
Rất nhanh, Diệp Oản Oản tìm được phòng ngủ của Tóc Húi Cua ca.
Cũng còn may, bên trong phòng ngủ, cũng không có vật ly kỳ cổ quái gì, tương đối đơn giản.
Chỉ bất quá, trong phòng ngủ, Diệp Oản Oản lại tìm được một tấm hình.
Trong tấm ảnh, là một vị mặc nam nhân ăn mặc âu phục đắt tiền, có phong thái vô cùng xuất thần, bộ dáng cũng hết sức đẹp mắt.
Đại khái là bởi vì tướng mạo của nam nhân này quả thật rất mê người, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm, nhìn đi nhìn lại khoảng chừng mấy lần.
Chẳng qua là, thời khắc sống còn, nàng cũng không có lòng dạ nào để đi ngắm trai đẹp, đành buông tấm ảnh xuống, nằm co ro ở trên giường, chỉ cầu cho một đêm này thật mau trôi qua, nghênh đón ánh sáng ban ngày.
Nhà có ma, thật con mịa nó không phải là một nơi mà người sống nên ở…
Diệp Oản Oản chỉ cảm giác thần kinh mình sắp suy nhược rồi...
Ngoài biệt thự, một gã đàn ông cả người mặc tây trang màu đen, nhìn thấy trong căn nhà ma có ánh đèn sáng lên, sau đó bấm điện thoại.
"Kỷ Hoàng, cũng không hề nhìn lầm." Người đàn ông mở miệng.
"Trước đó ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy Bắc Đẩu Không Sợ Minh hộ tống một cô gái tới đây. Sau đó Bắc Đẩu rời đi, cô gái kia chính mình ở trong nhà, không phải là thứ hàng giả của Nhiếp gia." Người đàn ông dường như đang giải thích điều gì đó.
"Được rồi, tôi hiểu rồi!" Rất nhanh, nam nhân cúp điện thoại, lái xe rời đi.