Cũng khó trách, Cửu ca nhà mình tận mắt nhìn bảo bối của anh ta leo lên xe của một người đàn ông khác...
"Cửu ca, còn không bằng anh nên dứt khoát một chút, liền như vậy thừa nhận thân phận của mình..." Lâm Khuyết có chút không nhìn nổi, hướng về phía Tư Dạ Hàn, lầu bầu mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn sau khi yên lặng một lát, mở miệng nói: "Thừa nhận thân phận, nàng sẽ không rời khỏi Độc Lập Châu."
Diệp Oản Oản ở lại Độc Lập Châu, nguy hiểm biết bao nhiêu! Huống hồ mới vừa rồi, anh đã xác nhận được, Oản Oản cũng không hề khôi phục lại ký ức. Ở dưới loại tình huống như thế này, tình cảnh của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Cửu ca... Vậy trước kia anh còn nói với Diệp Oản Oản việc “Tư Dạ Hàn” ở tại cổ tộc Tư thị...Đây là có ý gì?" Lâm Khuyết có chút không cách nào hiểu được tại sao Tư Dạ Hàn lại tự tiết lộ thông tin của mình.
"Nói cho nàng biết đến Tư thị cổ tộc, là vì muốn cho nàng không tiếp tục hoài nghi tôi." Tư Dạ Hàn nói.
Huống chi nàng tra ra được thân phận này của anh vốn chính là chuyện sớm hay muộn, thậm chí rất có thể tầng thân phận tại cổ tộc Tư thị, nàng đã sớm tra ra được.
Anh báo cho Diệp Oản Oản biết, Tư thị cổ tộc có người có tướng mạo giống như anh, tên gọi là Tư Dạ Hàn. Diệp Oản Oản tất nhiên sẽ cho rằng, “Tư Dạ Hàn” tại Tư thị cổ tộc, mới thực sự là anh.
Hơn nữa, Tư thị cổ tộc và Tư Dạ Hàn, thật sự có tồn tại, cho dù Diệp Oản Oản điều tra, cũng không thành vấn đề.
Lâm Khuyết nghe vậy, như có điều suy nghĩ nói: "Cửu ca, mục đích của anh là... Để cho Diệp Oản Oản cho rằng “Tư Dạ Hàn” của Tư thị cổ tộc mới thật sự là anh…
Đến lúc đó, Cửu ca chỉ cần yêu cầu cho Tư tộc, thông báo một tiếng, nếu như có ai đó điều tra về Tư Dạ Hàn, anh liền để cho người của Tư tộc nói, Tư Dạ Hàn đã đi đến Hoa quốc...
Diệp Oản Oản sau khi biết được tin tức này, tất nhiên sẽ tin là thật, thật sự cho rằng anh đã trở về Hoa quốc. Đến lúc đó, nàng liền sẽ rời khỏi Độc Lập Châu, trở lại Hoa quốc..."
Lâm Khuyết hướng về Tư Dạ Hàn giơ ngón tay cái lên: "Cửu ca, cao tay! Thật sự là cao tay nha! Thậm chí ngay cả cao tầng Tư tộc, cũng không biết được Tu La Chủ chính là Tư Dạ Hàn. Như vậy, màn diễn này, kín như áo trời, không tìm được bất kỳ lỗ hổng nào."
Hic, Cửu ca cũng thật là nhọc lòng rồi...Đối với lời Lâm Khuyết nói, Tư Dạ Hàn cũng không hề đáp lại. Chẳng qua là anh không hy vọng Diệp Oản Oản ở lại một nơi thị phi như Độc Lập Châu này. Hơn nữa, anh mới vừa trở lại Độc Lập Châu, gây dựng lại A Tu La mà thôi. Ở giai đoạn hiện tại mà nói, anh còn không có đầy đủ thực lực để có thể đảm bảo cho nàng bình an vô sự. Ngay cả chính bản thân anh, cũng đang ở trong hoàn cảnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nhưng Hoa quốc thì lại khác! Hoa quốc là một quốc gia cực kỳ mạnh mẽ, thế lực của Độc Lập Châu, xa xa không cách nào dài tay đến tận Hoa quốc, tương đối an toàn hơn rất nhiều.
"Cửu ca... Anh nói xem tại sao Diệp Oản Oản lại trở thành Không Sợ Minh Chủ? Chuyện này cũng thật là quỷ dị!!" Lâm Khuyết nhíu chặt chân mày, không cách nào hiểu được.
Đối với chuyện này, đừng nói là Lâm Khuyết, ngay cả chính Tư Dạ Hàn cũng có chút không cách nào hiểu được.
Tư Dạ Hàn biết được, Diệp Oản Oản trước đó nhiều năm, đích xác là thành viên thuộc thế lực Không Sợ Minh. Nhưng ngờ đâu hôm nay lại lắc mình một cái, trở thành Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong...
Hơn nữa, Diệp Oản Oản căn bản là chưa hề khôi phục lại ký ức...
Tư Dạ Hàn như có điều gì suy nghĩ.
Năm đó, thời điểm Diệp Oản Oản gặp được anh, cũng chưa từng tiết lộ thân phận của mình, cho nên, anh theo bản năng cho rằng, Diệp Oản Oản là một thành viên phổ thông của Không Sợ Minh.
Kết hợp với thời gian Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mất tích để suy đoán…
“Cũng có thể là, Diệp Oản Oản nguyên bản chính là Minh chủ Không Sợ Minh, Bạch Phong?”
Năm đó, Diệp Oản Oản cho rằng anh là tiểu đầu mục A Tu La, mà anh cũng cho rằng Diệp Oản Oản là tiểu đầu mục Không Sợ Minh.
Nói cách khác, hai vị thủ lĩnh của A Tu La và Không Sợ Minh, lần lượt đem đối phương xem thành tiểu nhân vật không có danh tiếng gì…
Nghe xong suy đoán của Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết mặt đầy kinh ngạc, khó tin nói: "Con bà nó!! Cửu ca, quá cẩu huyết rồi đi..."