Diệp Oản Oản dắt Đường Đường đi ra khỏi cửa.
Cậu bé đột nhiên rũ đầu xuống, dừng bước.
"Đường Đường, sao vậy?" Diệp Oản Oản nghiêng người hỏi.
"Mẹ... hay là Đường Đường trở về đi thôi?" Cậu bé thấp giọng hỏi.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hỏi, "Tại sao? Đường Đường không muốn ở chung một chỗ cùng với mẹ sao?"
Cậu bé lập tức kích động ngẩng đầu, "Dĩ nhiên không phải! Đường Đường muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ! Luôn luôn muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ. Nhưng mà… nhưng mà ông nội bà nội sẽ tức giận, con không muốn làm liên lụy mẹ..."
Nhóc biết, ông nội bà nội coi như sẽ không làm gì nhóc, nhưng nhất định sẽ làm liên lụy đến mẹ.
Thấy cậu bé thân thiết như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy cảm động, ôn nhu mở miệng nói, "Bảo bối yên tâm, sẽ không đâu! Có mẹ ở đây, mẹ bảo đảm, ông nội bà nội sẽ không tức giận. Mẹ cũng sẽ không có chuyện, cho nên, yên tâm đi cùng mẹ, được không?"
A, cho dù có chuyện, cũng sẽ chỉ là người khác có chuyện...
"Vâng ạ!" Cậu bé dùng sức gật đầu một cái, đáy mắt tràn đầy sự tín nhiệm và ỷ lại.
"Mẹ..."
"Sao?"
"Mẹ có thể gọi Đường Đường một tiếng bảo bối nữa được không?" Cậu bé chần chờ, mở miệng hỏi thăm.
Diệp Oản Oản cười khẽ, "Đương nhiên là có thể! Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối của mẹ!"
Con mắt cậu bé lập tức sáng lấp lánh, mở miệng nói: "Mẹ cũng là bảo bối của Đường Đường!"
Diệp Oản Oản đón lấy con ngươi sáng long lanh như ánh sao đêm của cậu nhóc, không nhịn được ôm lấy ngực. Ông trời ơi... Tâm can bảo bối của ta ơi!! Làm sao lại đáng yêu như thế... Đáng yêu đến vậy!!
Một tiểu nãi oa đáng yêu như thế này, lại là do nàng sinh, là chính nàng sinh đó nha!!
Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, nàng cũng đã hâm mộ đến nhanh hộc máu, nghĩ thầm cha mẹ của bé rốt cuộc là có gien như thế nào, mới có thể sinh ra được Bảo Bảo đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế…
Làm sao cũng không nghĩ tới... Đường Đường lại có thể sẽ là do nàng sinh ra!
Đây quả thực là quá... Thần!! Kỳ!!
Không biết nàng làm sao mà lại có Đường Đường...
Nàng lại có thể một chút ký ức này mà cũng không có!
Ký ức trân quý đến như vậy...
Ban đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho nàng bỏ lại Đường Đường một thân một mình…
Cha của Đường Đường, cũng không biết rốt cuộc là ai?
Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy ôn nhu nhìn cậu bé: "Bảo bối, lại gọi một tiếng mẹ có được hay không?"
Cậu bé dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng, vô cùng phối hợp mà nhõng nhẽo kêu một tiếng, "Mẹ ~ ~"
"Ngoan ngoãn..."
Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của cậu nhóc, cố đè nén tâm tình kịch liệt trong lòng xuống, mở miệng nói, "Đúng rồi, Đường Đường, trước đó có nghe cậu của con nói, còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ con, có đúng hay không?"
Trước đó, nàng từ chỗ con hàng Nhiếp Vô Danh kia mà biết được, sinh nhật Nhiếp Vô Ưu là ngày 23 tháng 11.
Nói cách khác, sinh nhật chân chính của nàng, là ngày 23 tháng 11.
Nghe Diệp Oản Oản nhắc tới cái người "mẹ" đó, đáy mắt cậu bé ảm đạm đi mấy phần, gật đầu nói, "Đúng thế!"
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, sờ cằm một cái, mở miệng nói, "A, như vậy đi! Bảo bối, hôm nay mẹ dẫn con đến tiệm bánh gato chơi, con có thể tự tay làm cho mẹ con một cái bánh ngọt. Coi như là... cho mẹ con một niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật!"
Con ngươi Đường Đường rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút giãy giụa, "Mẹ sẽ đi cùng với Đường Đường sao?"
Diệp Oản Oản cười nói, "Mẹ dĩ nhiên sẽ đi cùng với Đường Đường rồi! Cả ngày hôm nay mẹ đều sẽ phụng bồi Đường Đường!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhất thời trong veo, "Đường Đường muốn đi!"
Chỉ cần có thể cùng mẹ ở cùng nhau lâu hơn một chút, làm cái gì cũng đều được...