"Mẹ..." Mãi đến khi Đường Đường dắt Kỷ Tu Nhiễm qua gọi mình, Diệp Oản Oản mới hồi phục lại tinh thần.
"Mẹ, đây là Kỷ thúc thúc của con!" Thái độ đối đãi với Kỷ Tu Nhiễm cậu bé, so với thái độ đối đãi Thẩm Thiên Trần, quả thực là khác nhau một trời một vực. Cậu bé nhiệt tình nắm tay Kỷ Tu Nhiễm giới thiệu cùng với nàng.
Sau đó cậu bé hướng về Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói, "Kỷ thúc thúc, đây là người mà con đã nói với thúc, mẹ của con."
Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ một tiếng, "Ta biết rồi, ta với mẹ của con có quen biết nhau."
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co giật, nào chỉ là quen biết thôi...
Còn là tình nhân không công khai đấy!
"Có thật không?" Nhất thời, cậu bé mặt đầy kinh hỉ.
"A, Kỷ Hoàng, thật là đúng dịp! Tôi đang phụng bồi Bạch Minh chủ đi dạo phố đây!" Một bên, Thẩm Thiên Trần giơ kẹo hồ lô vẫy vẫy tay.
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, dường như không có phản ứng đặc biệt gì, hướng về Thẩm Thiên Trần khẽ mỉm cười, "Thẩm thiếu gia khai trương tốt đẹp, Kỷ mỗ đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đã cho người đưa đến phủ."
"Ồ, Kỷ Hoàng quá khách khí rồi!" Thẩm Thiên Trần đầy hào khí mà cười.
Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, động tác cực kỳ tự nhiên từ trong tay nàng cầm lấy chiếc bánh ngọt nàng đang xách, cùng với tất cả đồ ăn vặt túi lớn túi nhỏ, cuối cùng một tay còn lại dắt Đường Đường, sau đó mở miệng nói với Thẩm Thiên Trần, "Tiểu Phong đã làm phiền Thẩm thiếu gia chiếu cố."
Thẩm Thiên Trần thấy vậy, mắt chữ A mồm chữ O. Đây... Đây là cái tình huống gì?
Kỷ Hoàng và Bạch Phong...
Kỷ Hoàng sẽ không phải là đã có ý tứ cùng với mỹ nhân đấy chứ?
Thẩm Thiên Trần tự luyến rằng mình tài sắc song toàn, Bạch mỹ nhân chắc chắn sẽ không cự tuyệt mình được.
Nhưng bây giờ... Chuyện này... Tình địch này thoạt nhìn dường như có chút cường đại nha!
Trên trán Thẩm Thiên Trần không khỏi rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.
"Híc, Bạch Minh chủ à, mới vừa rồi cô nói đã có người yêu! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Kỷ Hoàng chính là người mà cô nói... chính là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này?"
Thẩm Thiên Trần vừa nói vừa chửi thầm! Nếu đã như vậy, đứa nhỏ này là do mỹ nhân sinh cùng ai? Vừa mới nói là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời đấy?! Sẽ không phải là hù dọa hắn đi...
Xuất phát từ khao khát muốn thoát khỏi Thẩm Thiên Trần, và khao khát cầu một con đường sống mãnh liệt trước mặt Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản quả quyết gật đầu, "Không sai, Đúng vậy!"
Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, hai mắt thật to chớp chớp, dường như có vẻ rất vui sướng.
Kỷ Tu Nhiễm ngược lại, từ đầu tới cuối vẫn là một biểu cảm nhẹ như mây gió, lãnh đạm bình tĩnh. Chẳng qua cũng không biết có phải là ảo giác của Diệp Oản Oản hay không, giờ phút này đường cong nơi khóe miệng của Kỷ Tu Nhiễm, dường như có thêm một chút nhiệt độ, ấm áp hơn so với ngày thường rất nhiều.
Thẩm Thiên Trần nghe vậy, nhất thời nhức đầu không thôi. Dõi mắt toàn bộ Độc Lập Châu, bàn về tán gái, Thẩm Thiên Trần hắn còn chưa từng sợ ai!
Nhưng mà tên tình địch trước mặt này, quả thực hơi quá đáng sợ một chút...
Thẩm Thiên Trần do dự rất lâu, cảm giác độ khó mình có thể chống lại Kỷ Hoàng dường như có hơi lớn, tương đối nguy hiểm. Vì vậy, sau một hồi lâu chần chờ, Thẩm Thiên Trần rốt cuộc mở miệng nói, "Không biết mỹ nhân cô có thu nhận bồ nhí hay không?"
Lại có thể ở ngay trước mặt Kỷ Tu Nhiễm hỏi nàng có thu nhận bồ nhí hay không, Diệp Oản Oản quả thật là muốn đập chết hắn ta: "...!!!"
Cũng không hề muốn thu nhận, có được không!
Độc Lập Châu, nơi này kẻ mạnh là vua, nam nữ đều giống nhau. Không chỉ là có nam nhân thực lực cường đại, quyền thế mới có thể sở hữu mỹ nữ, mà nữ nhân cũng giống vậy.
"Hic, chuyện này cũng không có biện pháp nào, vậy chỉ có thể... cạnh tranh công bằng thôi!" Thẩm Thiên Trần thở dài.
Mới vừa nói xong câu này, Thẩm Thiên Trần lập tức từ trong lồng ngực móc ra một chiếc chìa khóa vàng óng ánh, "Mỹ nhân à, đây là chìa khóa kho bạc của Thẩm gia chúng tôi! Chỉ cần một câu nói của cô, liền có thể làm sính lễ của cô!"
Diệp Oản Oản: "..."
Ha ha... Vừa mới nói cạnh tranh công bằng đấy!