Diệp Oản Oản nghe vậy cạn lời, nâng tay che trán, "Không cần, cảm ơn..."
Nàng đối với núi vàng biển bạc gì gì cũng không có hứng thú, chuyện này là không có khả năng đâu!
Nhưng mà loại con hàng này... Vẫn là thôi đi!
Sau khi bị cự tuyệt, Thẩm Thiên Trần nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt hoài nghi, mở miệng chất vấn, "Nhưng... Bạch Minh chủ à... Lời mới vừa rồi của cô, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải! Nếu như nói Kỷ Hoàng là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này của cô, vậy đứa con này là của cô sinh cùng với ai?"
Diệp Oản Oản: "..."
Gã tiểu thần tài ngốc nghếch này làm sao lại khó chơi như vậy! Không bằng bây giờ liền đập chết hắn ta cho rồi!
Diệp Oản Oản đang nhức đầu không thôi, muốn đánh người. Lúc này, Đường Đường ở bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm một hướng khác cách đó không xa kêu một tiếng —— "Cha..."
Hả? Cha…?
Cái quỷ gì?
Diệp Oản Oản theo bản năng nhất thời thuận theo ánh mắt của Đường Đường nhìn lại.
Kết quả... Lại có thể thấy được một người!! Trước sau như một, một thân âu phục màu đen, mặt đầy khí tức âm lãnh. Chính là Tu La Chủ!
Nam nhân mới từ trong một tòa nhà cao cấp đi ra, đi theo phía sau là một đám tùy tùng, ánh mắt sắc bén của anh xẹt qua chợt nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người Diệp Oản Oản, Kỷ Hoàng và Đường Đường đứng chung một chỗ. Thoắt cái, ánh mắt bỗng lạnh như mùa đông khắc nghiệt, quanh thân tản ra một cỗ khí tức muốn sống thì chớ có lại gần.
Chuyện này… con mịa nó... Có cần trùng hợp như vậy hay không?
Diệp Oản Oản đã cố ý chơi chiêu chiến tranh lạnh một đoạn thời gian. Không nghĩ tới, sau nhiều ngày không thấy, lại có thể sẽ dưới tình huống này gặp phải Tu La Chủ...
"Con... Mịa nó...!?" Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm gã đàn ông Đường Đường vừa gọi là cha, cằm đã như muốn chạm tới mặt đất.
Đây... Đây không phải là Tu La Chủ hay sao?
Tên tiểu nãi oa này mới vừa rồi gọi Tu La Chủ là cái gì?
Bạch Phong thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều đưa được lên giường, hơn nữa con của hai người đều đã lớn đến như vậy?
Vậy thì Kỷ Tu Nhiễm lại là có chuyện gì xảy ra?
Cho nên... Nàng là hai chân đạp hai thuyền?
Ánh mắt Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, giờ phút này đã tràn đầy ý sùng bái.
Hắn cho rằng mình đã quá phóng đãng, không nghĩ tới vị này còn phách lối hơn...
Dàn hậu cung này… có chút... trâu bò!!
"Cha..." Đã sớm chiều sống chung hơn ba tháng tại Hoa quốc, Đường Đường sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, theo bản năng liền kêu lên một tiếng.
Mặc dù thời điểm tại Hoa quốc, quan hệ hai cha con này dường như cũng chỉ bình thường, nhưng khi Đường Đường gặp lại, trong đôi mắt lại rõ ràng là có chút mừng rỡ.
"Tu... Tu La Chủ..." Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ đờ đẫn, "Nhóc con, ngươi... ngươi mới vừa gọi anh ta là cái gì?"
Sau khi Tu La Chủ nhìn thấy cậu bé bên cạnh Diệp Oản Oản bị Kỷ Tu Nhiễm dắt tay, đôi mắt băng lãnh dường như chớp nhanh một cái, như dùng tuyết che lại. Chỉ một hơi gió thoáng qua, rất nhanh ánh mắt này liền biến thành dửng dưng, cứ như đang nhìn những người xa lạ.
Đường Đường phát hiện phản ứng của đối phương, khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ảm đạm thêm vài phần, đồng thời cũng có vẻ hơi nghi hoặc một chút.
Diệp Oản Oản không để ý gã Thẩm Thiên Trần kêu la om sòm, sau khi chú ý tới tâm tình của Đường Đường, nháy mắt giải thích cho Đường Đường, "Đường Đường, hắn ta không phải là người mà con nhận biết, chẳng qua là tướng mạo tương tự mà thôi."
Nàng không có cách nào giải thích hết thảy mọi thứ với Đường Đường, chỉ có thể nói như vậy cho cậu bé an tâm.
"Không phải là cha sao..." Cậu bé cau mày lẩm bẩm, lại ngước đầu quan sát đối phương. Nhưng mà, rõ ràng chỉ có màu tóc là không giống nhau thôi mà!
Diệp Oản Oản sắp xếp ý nghĩ một chút, sắc mặt bình tĩnh chào hỏi, "Tu La Chủ, thật là đúng dịp nha, lại gặp mặt rồi!"
"Yêu nữ..." Sau lưng Tu La Chủ, Khương Viêm mặc dù không hề lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, rõ ràng là đang nói hai chữ này.