Lý Hàm Phong tựa như cười mà không phải cười, liếc đám người Trương Đạt một cái: "Không sai."
Lúc này, nam nhân cầm đầu chấp pháp đội nhìn về phía Trương Đạt. Trước đó cho tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua, người họ muốn bắt sẽ là đệ tử của trưởng lão.
Ở trong học viện Xích Diễm, cho dù là đệ tử trưởng lão mắc phải sai lầm lớn, chấp pháp đội muốn bắt người, cũng cần phải được trưởng lão đồng ý mới có thể hành động. Nếu như trưởng lão chưa lên tiếng, chấp pháp đội không có quyền tự tiện bắt người mang đi.
Mãi đến giờ phút này, Diệp Oản Oản lúc này mới nhớ ra, khi mình tiến vào học viện Xích Diễm, một vị huấn luyện viên Xích Diễm tiếp đón nàng, đã từng đưa nàng đến chỗ Cung lão. Mà vị Cung lão kia, một trong tứ đại trưởng lão Xích Diễm, đã đích thân thu nhận mình làm đệ tử ký danh.
Nếu như hôm nay không phải là Lý Hàm Phong nhắc tới chuyện này, Diệp Oản Oản chỉ sợ là đã sớm quên.
"Trương Đạt... Trước đó ngươi cũng không có nói, nữ nhân này là đệ tử của trưởng lão..."
Lúc này, nam nhân cầm đầu chấp pháp đội nhìn về phía Trương Đạt, chân mày nhíu sâu.
Nghe câu này, Trương Đạt cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho là, chuyện này là khả thi sao? Vị trưởng lão nào lại đi thu nhận một học viên mới làm đệ tử chứ?"
Trương Đạt vừa nói như vậy, mấy người chấp pháp đội hai mắt nhìn nhau một cái. Trương Đạt nói vô cùng có lý, còn chưa từng nghe qua, có vị trưởng lão nào của học viện Xích Diễm lại đi thu nhận học viên cấp D làm đệ tử.
Bây giờ, đối với những trưởng lão học viện Xích Diễm kia mà nói, đã sớm vô dục vô cầu đối với bản thân, mà lại đem tất cả hy vọng gửi gắm cho những đệ tử kia của mình.
Nhất là học viện Xích Diễm hiện tại, tất cả trưởng lão mặt ngoài hòa thuận, thật ra thì đã sớm âm thầm nội đấu ngươi chết ta sống. Không có vị trưởng lão nào không hy vọng đệ tử của mình vượt qua đệ tử của trưởng lão khác. Đã là như thế, làm sao lại thu nhận một tên lính đánh thuê cấp D làm đệ tử? Hoàn toàn không phù hợp logic!
"Lý Hàm Phong, ta thấy, ngươi và lính đánh thuê đào ngũ này có quan hệ, nên muốn bao che cho ả ta! Cho nên mới nói cô ta là đệ tử trưởng lão. Cho ngươi biết, ngươi đã mắc phải sai lầm!" Trương Đạt nhìn chằm chằm Lý Hàm Phong, lạnh giọng nói.
"Ha ha..."
Lý Hàm Phong nhìn chằm chằm Trương Đạt, cười nhạt, cũng không giải thích gì thêm.
"Lý Hàm Phong, ngươi nói cô ta là đệ tử trưởng lão, là đệ tử vị trưởng lão nào, làm sao ta lại không biết?" Lúc này, nam nhân cầm đầu chấp pháp đội, nhìn về phía Lý Hàm Phong, hơi nhíu mày.
"Các ngươi nếu không tin, có thể bắt cô ấy mang đi. Về phần ta, lời đã nói rồi!" Lý Hàm Phong nói.
"Lý Hàm Phong, ngươi nói cô ta là đệ tử trưởng lão, ngươi ngược lại nói xem một chút, cô ta là đệ tử vị trưởng lão nào?" Nam nhân cầm đầu chấp pháp đội mở miệng hỏi.
"Cung lão." Lý Hàm Phong trả lời.
"Cung lão?"
"Vị sư muội này... là đệ tử Cung lão?"
"Làm sao có thể! Cung lão là một trong tứ đại trưởng lão của học viện Xích Diễm. Hai năm gần đây, đệ tử ông ta bị mấy vị trưởng lão khác áp chế nghiêm trọng. Ông ta sẽ đi thu nhận một vị lính đánh thuê cấp D, để cho các trưởng lão khác nhạo báng?"
Trong lúc nhất thời, không ít lính đánh thuê gần đó luôn miệng bàn tán.
"Ha ha ha... Lý Hàm Phong, ngươi nói cô ta là đệ tử Cung lão?" Trương Đạt cười lạnh không dứt: "Ngươi đang nói đùa sao?"
Cung lão tại học viện Xích Diễm nổi danh là mặt lạnh vô tình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thu nhận người khác làm đệ tử.
Nhất là nhiều năm trước, ái đồ Nhiếp Vô Ưu của Cung lão, càn quét học viện Xích Diễm, trở thành một đời truyền kỳ của học viện Xích Diễm. Mà sau khi Nhiếp Vô Ưu mất tích, đối thủ một mất một còn của Cung lão, một vị trưởng lão khác, thu nhận Nhiếp Linh Lung làm đệ tử. Sau đó, Nhiếp Linh Lung đích thân phá vỡ từng kỷ lục Nhiếp Vô Ưu năm đó sáng tạo ra, trở thành truyền kỳ mới của học viện Xích Diễm.
Cũng chính vì vậy, đối thủ một mất một còn của Cung lão, đã đứng ở trên đầu của Cung lão, tước đoạt rất nhiều quyền lợi nên thuộc về ông. Chuyện có quan hệ tới mặt mũi tôn nghiêm của bản thân, Cung lão làm sao có thể sẽ thu nhận một vị lính đánh thuê cấp D làm đệ tử?