"Ha ha, trước đó đã nói rồi! 10.000 tệ là tiền vốn, ngôi nhà này là tiền lãi." Người đàn ông trung niên cười lạnh.
Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông trung niên, mặt không đổi sắc: "Ý của ngươi là, 10.000 tệ tiền vốn, cần có một căn biệt thự làm tiền lãi?"
"Đó là đương nhiên, chúng ta là nhóm cho vay lãi cắt cổ. Các ngươi có biết cái gì gọi là lãi cắt cổ không? Thế này gọi là cắt cổ đấy, thật là có đạo lý phải không?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Chửi thề một tiếng! Các ngươi thật đúng là còn đen tối hơn cả ta!" Bắc Đẩu hướng về người đàn ông trung niên, giơ ngón tay cái lên.
Thời điểm còn ở Độc Lập Châu, Không Sợ Minh bọn họ cũng đã đủ đen tối rồi. Sau khi đi tới Hoa quốc mới phát hiện ra, lại còn có thể có người còn đen hơn cả bọn họ. 10.000 tệ tiền vốn, lại muốn đòi cả một căn biệt thự làm tiền lãi.
"Thật đúng như ngươi nói vậy, đích xác là rất có đạo lý đó nha!" Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm đầy châm biếm.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, mọi người tại đây đều sững sờ. Đặc biệt là Lương Uyển Quân, căn bản là không có cách nào lý giải được Diệp Oản Oản đến tột cùng là đang nghĩ như thế nào.
"Ngôi nhà này có thể giao cho các ngươi, cũng không sao cả!" Rất nhanh, Diệp Oản Oản cười nói.
"Ha ha, làm như vậy là rất thức thời!" Người đàn ông trung niên nói: "Chỉ cần để lại căn nhà cho chúng ta, chúng ta liền rời khỏi nơi này, sau này cũng sẽ không quay trở lại."
"Muốn đi? Đừng nôn nóng!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
"Vậy còn có gì muốn thỉnh giáo?" Người đàn ông trung niên nói.
"Tự nhiên là có, đạo lý của các ngươi đã kể xong... Hiện tại, hẳn giờ là lúc nên nói một chút về đạo lý của chúng ta rồi." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười đầy tà mị.
"Đạo lý của các ngươi?" Nghe tiếng, người đàn ông trung niên hơi sững sờ. Đám người này có đạo lý gì?
"Các ngươi đột nhập gia cư bất hợp pháp, hơn nữa đem mẹ ta trói ở trên ghế. Ta và mẹ đều bị làm kinh sợ, yêu cầu 100 triệu coi như tiền bồi thường. Đây, chính là đạo lý của chúng ta!" Diệp Oản Oản nói.
Lời này của Diệp Oản Oản vừa nói ra, đám người gã đàn ông trung niên, sững sờ tại chỗ.
Rất nhanh, trong biệt thự truyền ra một trận cười vang.
"Tiểu nha đầu, ngươi dựa vào cái gì mà ngang tàng như vậy?" Người đàn ông trung niên hỏi Diệp Oản Oản.
"Dựa vào cái gì?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Dựa vào việc chúng ta là thổ phỉ."
"Ha ha ha, chỉ mấy người già yếu bệnh hoạn các ngươi?" Người đàn ông trung niên nở một nụ cười đầy nham nhở.
Nhưng mà, gã đàn ông trung niên vừa dứt lời, sắc mặt Tam trưởng lão đã âm trầm đến cực hạn. Chỉ thấy Tam trưởng lão đánh thẳng một bạt tai, rầm một tiếng, quạt thẳng vô mõm gã đàn ông trung niên.
Một giây kế tiếp, thân thể của gã ta văng ra bên ngoài, nặng nề đập vào tường, răng môi lẫn lộn.
"Ha ha, tỷ tỷ, tôi và chị đi ra ngoài dạo một chút."
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh Lương Uyển Quân, đỡ Lương Uyển Quân đi ra khỏi biệt thự.
"Tam trưởng lão, ông nhìn một chút đi, đây chính là chỗ ông không bằng Đại trưởng lão đấy! Đại trưởng lão người ta khôn khéo hơn ông, có não hơn ông đó nha!" Bắc Đẩu nhìn về phía Đại trưởng lão ở bên cạnh, mở miệng cười nói.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão hung ác trợn mắt lườm Bắc Đẩu một cái: "Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, còn khen ta có não?"
Bắc Đẩu: "..."
Thật giống như bị Đại trưởng lão dẫm lên đầu vậy, Tam trưởng lão đem lửa giận ngập tràn trong lòng toàn bộ phát tiết lên đám người cho vay lãi cắt cổ.
Bất quá chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám người cho vay lãi cắt cổ, toàn bộ đều ôm đầu co rúc ở góc tường, không dám thở mạnh lấy một cái.
Lão đầu này, con mịa nó là quái vật hay sao?
"Các ngươi... Các ngươi..."
Người đàn ông trung niên nhìn đám người Diệp Oản Oản, sắc mặt trắng bệch, vết máu ở khóe miệng còn chưa kịp khô.
Hắn rốt cuộc đã trêu chọc phải thứ gì? Một lão đầu đã sắp xuống lỗ đến nơi, đánh cho mấy chục người bọn họ lên bờ xuống ruộng, không khác gì bắt nạt một đám trẻ lên ba?