"Bóp gãy cổ của Thập Nhất?" Hứa Dịch kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản. Oản Oản tiểu thư mà anh ta nhận biết, sẽ có thể nói ra được điều này ra khỏi miệng hay sao?
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, trong mắt của Thập Nhất hiện ra một vẻ khó tin, bao gồm cả gã đội trưởng Ám Vệ đang bóp cổ họng Thập Nhất, thần sắc cũng khẽ biến.
"Được, không nghĩ tới, một cô gái như ngươi lại có thể ác độc đến như vậy, không thèm quan tâm chút nào đến sự sống chết của đệ tử của mình. Đã như vậy, ta liền ở ngay trước mặt ngươi... cắt đứt cổ họng của hắn!"
Đội trưởng Ám Vệ dứt lời, từ bên hông lấy ra một con dao găm.
"Ngươi muốn giết thì hãy mau giết đi, lảm nha lảm nhảm làm cái gì cơ chứ. Hay là để ta giúp ngươi giết?" Bắc Đẩu ngáp một cái, giống như là đang nhìn trò khỉ.
"Giết đi!" Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản dứt lời, Thập Nhất đang bị bóp chặt cổ họng, sắc mặt bỗng nhiên khôi phục lại như bình thường, vẻ căng phồng đỏ lựng kia đã biến mất.
"A... Sư phụ, cô đối xử với tôi, cũng có phần quá độc ác. Chẳng lẽ, mạng của tôi, còn không đáng giá bằng tin tức của Tư Dạ Hàn sao?" Ở dưới con mắt của mọi người, Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ghê rợn kinh người.
"Thập Nhất, cậu lại có thể..."
Hứa Dịch khó tin nhìn về phía Thập Nhất. Gã đàn ông trước mặt, vẫn là cái vị Đội trưởng đội Ám Vệ tiền nhiệm mà hắn quen biết, là đồ đệ mà Oản Oản tiểu thư đào tạo nên?
"Bây giờ ngươi có thể buông ra được rồi!" Rất nhanh, Thập Nhất hướng về gã đội trưởng Ám Vệ ở trước mặt, ra lệnh.
Đội trưởng Ám Vệ mặt đầy mộng bức. Đây là có chuyện gì xảy ra... Tần Nhược Hi tiểu thư không phải đã nói, cái gã Thập Nhất này là đồ đệ của Diệp Oản Oản, cần dùng mạng của Thập Nhất để uy hiếp Diệp Oản Oản nói ra, thậm chí còn là dẫn dụ Tư Dạ Hàn xuất hiện sao?
"Đáng tiếc... Eric tiên sinh…"
Từ xa xa, Tần Nhược Hi cùng với mấy vị cao tầng Tư gia, chậm rãi đi về phía nơi này.
"Eric tiên sinh, xem ra, mạng của ngài, ở trong mắt Diệp Oản Oản, căn bản không đáng nhắc tới. Ngài muốn dùng chính bản thân mình để bức bách Diệp Oản Oản nói ra tung tích của Tư Dạ Hàn, dường như cũng không mấy hiệu quả." Tần Nhược Hi nhìn về phía Thập Nhất, lạnh nhạt nói.
"Eric tiên sinh?"
Một bên, đội trưởng Ám Vệ đã mộng bức rồi. Gã đàn ông này không phải là Thập Nhất, đội trưởng Ám Vệ Tư gia tiền nhiệm sao? Cái danh xưng “Eric tiên sinh” này, lại là cái quỷ gì?
"Ngươi lui sang một bên đi thôi." Lúc này, một vị cao tầng Tư gia, hướng về đội trưởng Ám Vệ, ra lệnh.
Nghe mệnh lệnh này, đội trưởng Ám Vệ gật đầu một cái. Mặc dù không nắm rõ được đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như cũng không có quan hệ gì tới hắn, hắn chỉ cần nghe theo lệnh là được rồi.
"Thập Nhất, ta vốn chỉ là cho rằng, ngươi đầu phục Tần Nhược Hi bọn họ. Không nghĩ tới... Thật là không nghĩ tới, ngươi lại chính là Eric!" Ánh mắt của Diệp Oản Oản, trước tiên là đảo qua đám người Tần Nhược Hi, chợt, ánh mắt lại rơi vào trên người của Thập Nhất.
Cho tới nay, Diệp Oản Oản chưa bao giờ hoài nghi Thập Nhất, bởi vì Thập Nhất quả thực quá bình thường, bình thường đến mức dễ dàng khiến cho người ta quên mất...
Ai có thể nghĩ đến, người đứng sau lưng của Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi, từ đầu tới cuối, lại có thể sẽ là Thập Nhất.
Hắn ẩn núp thân phận của mình, dùng tên giả Thập Nhất, lăn lộn vào trong đội Ám Vệ Tư gia... Mục đích của hắn, đến tột cùng là cái gì?
"A..."
Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khóe miệng khẽ nhếch lên, treo lên một nụ cười đầy tà mị: "Sư phụ, tôi rất hiếu kỳ, cô đến tột cùng là làm cách nào để nhìn thấu tôi? Tôi cảm thấy, hẳn là mình không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào mới đúng!"
"Ngươi cảm thấy chính mình không có sơ hở sao, ngược lại, thật đáng tiếc là quá nhiều!" Diệp Oản Oản nhìn Thập Nhất: "Ở bên trong hầm giam, ngươi không ngừng tuyên truyền, cố gắng tạo cho ta ảo giác: chỉ cần Dạ Hàn trở lại, Tư gia liền có thể khôi phục lại nguyên dạng. Đây chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng ta để dẫn dụ Tư Dạ Hàn... Đúng không?"