Làm bậy rồi...
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đang bị thôi miên cuối cùng cũng biết được, tại sao chung quy Tư Dạ Hàn lại không tin mình thật lòng thật dạ yêu anh ấy rồi.
Đại khái anh vẫn luôn cảm thấy ở trong lòng nàng còn có một bóng hình không thể nào quên, còn biết người kia họ Kỷ.
Cho nên, mới đặc biệt để ý đến Kỷ Tu Nhiễm sao...?
Nhớ lại đến đây, hết thảy đều có câu trả lời.
Diệp Oản Oản rất muốn đánh chết chính bản thân nàng, cái người đang uống rượu kia! Nàng không bao giờ muốn uống rượu nữa rồi!
Chỉ thấy, Tư Dạ Hàn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, ngắm nhìn Diệp Oản Oản uống đến say khướt.
Sau khi chậm rãi uống cạn một ly rượu trong tay, Tư Dạ Hàn đứng dậy, tiến tới, đỡ lấy Diệp Oản Oản suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, mặt như phủ băng, nói: "Em sẽ yêu thích người khác!"
Ánh mắt Diệp Oản Oản mơ hồ, đã không nhận ra được người trước mặt, nghe vậy nhất thời giận dữ mà trừng anh, "Sẽ không đâu!"
Tư Dạ Hàn: "Thật sao?"
Diệp Oản Oản kiên định gật đầu: "Anh đây là... đây là đang vũ nhục tôi! Tôi đây sẽ không yêu thích người khác!"
Hai con ngươi của chàng trai hơi hơi nheo lại, sau đó, ngón tay thon dài đỡ lấy cằm nàng, bỗng nhiên xít lại gần, hôn lên nhẹ lên khóe môi của nàng, "Thích không?"
Hơi thở đầy mê người của chàng trai gần trong gang tấc, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh kia bỗng nhiên xít lại gần. Diệp Oản Oản cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đều đã hòa theo men say bay đi...
Cùng lúc đó, cả người nàng bỗng thanh tỉnh lại một chút, cũng nhận ra được người trước mắt mình là ai, sững sờ đáp: "Thích..."
Theo lý thuyết, khi đó Diệp Oản Oản uống say, đối với đoạn hồi ức này chắc hẳn sẽ không quá rõ ràng. Bất quá, thuật thôi miên của lão viện trưởng xác thực là lợi hại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giúp cho nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh khi đó.
Tiếp đó, nàng được Tư Dạ Hàn mang về A Tu La.
Tư Dạ Hàn ngược lại là hoàn toàn không có ý tứ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cũng không biết có phải là bởi vì hôm nay trên người Diệp Oản Oản không có mang bánh nướng, không có sức hấp dẫn gì hay không?
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong cho nàng, Tư Dạ Hàn liền chuẩn bị rời đi. Nhưng mà, đơn thuần là tự Diệp Oản Oản muốn đâm đầu vào lưới...
"Vị mỹ nhân này... Kỹ thuật coi quẻ của tôi không tệ! Không bằng, tôi coi cho anh một quẻ?"
Diệp Oản Oản sải một bước dài chạy tới, ngăn cản đường đi của Tư Dạ Hàn. Nói xong, nàng không nói hai lời, liền nắm lấy tay của chàng trai, sờ sờ soạng soạng, kiểm tra tỉ mỉ, "Ồ? Mỹ nhân, quẻ bói này của anh... trong quẻ bói này nói, cuộc đời anh cần có tôi!"
Thủ đoạn tán trai của Diệp Oản Oản thật sự có chút thô tục vụng về, nhưng trong phút vội vã, nàng cũng không để ý nhiều như vậy.
Nàng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bất an đặc biệt mãnh liệt.
Mặc kệ là thức ăn yêu thích, hay là đồ vật yêu thích, nhất định phải nhanh chóng ăn sạch mới được!
Nếu không, nàng sẽ đánh mất chúng...
Mặc dù nàng vẫn luôn cố gắng khắc chế chính mình, để cho mình làm một người đàng hoàng, không nên làm ra chuyện “thương thiên hại lý” như thế!
Nhưng mà... Nàng thật sự... Thật sự yêu thích anh...
Mặc dù uống say, nhưng lại càng thêm tỉnh táo.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác như thế. Vốn nàng từng cho rằng, chính mình cũng sẽ không bao giờ động lòng.
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng: "Hơn nữa, anh biết không, dung mạo anh đặc biệt giống với một người thân của tôi."
Tư Dạ Hàn: "Thật sao?"
Diệp Oản Oản: "Ừm, dung mạo của anh đặc biệt giống với con rể của mẹ tôi!"
Trên gương mặt chưa từng bao giờ lộ ra vẻ gì khác của chàng trai, giờ phút này, lại nở ra một nụ cười đầy châm biếm, "Cô, đối với mỗi hoa hoa cỏ cỏ ven đường, đều nói như thế sao?"
Diệp Oản Oản nghĩa chính ngôn từ: "Nói bậy, không phải đâu...!! Anh không phải là hoa hoa cỏ cỏ ven đường!"
Ánh mắt đầy thâm thúy của chàng trai nhìn nàng chằm chằm: "Phải không?"