(vẫn đang trong hồi ức) "Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ nhìn xem, đệ cũng còn nhỏ dại. Chính bởi vì, ai mà không có tuổi trẻ bồng bột... Úi, mịa nó, mai này ta đông sơn tái khởi, chắc chắn tắm máu kẻ dám khi dễ mình... Úi, đừng nhéo nữa, đệ quỳ, để đệ quỳ, đệ chừa rồi..."
Trong lúc nói chuyện, lỗ tai Bắc Đẩu lại một lần nữa...no đòn, bị đầu ngón tay thiếu nữ siết chặt lại.
"Không được khi dễ Bắc Đẩu!"
Đúng vào lúc này, đứa bé rụt rè chạy tới, mặt đầy tàn bạo nhìn lấy thiếu nữ.
"Hai người các ngươi có quan hệ như thế nào?" Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
"Chúng ta là anh em!" Đứa bé rụt rè nói từng chữ đầy mạnh mẽ.
"Đại tỷ tỷ, cậu ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. Cùng lắm, để ta viết cho ngươi một tờ giấy nợ liền coi như xong. Ngươi thấy thế nào? Ngươi còn định giết ta sao? Hừ, phía trên ta còn có người, ngươi dám động đến ta, nhất định sẽ có người tìm ngươi báo thù. Chính là bởi vì, oan oan tương báo biết đến khi nào, còn không bằng nâng cốc hỏi trời xanh. Ngươi một ly, ta một ly, mọi người cùng nhau say..."
Thiếu nữ lườm Bắc Đẩu một cái: "Ngươi bị ngu hả?"
Nghe tiếng, Bắc Đẩu hơi sững sờ: "Làm sao ngươi biết, mẹ ta cũng đã nói như vậy."
"Cậu ấy không phải kẻ ngu!" Cậu bé có chút nhút nhát kia nói đầy kích động.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thiếu nữ buông tay ra, để cho lỗ tai Bắc Đẩu được khôi phục lại tự do.
"Tại sao các ngươi phải trộm đồ?" Thiếu nữ hỏi.
"Ta có kỹ thuật này, không xài sẽ lãng phí!" Bắc Đẩu vội vàng nói.
Thiếu nữ: "..."
"Chúng ta... không có tiền, đã rất lâu ta chưa ăn cơm rồi... Cậu ấy không chịu về nhà, ở cùng một chỗ với ta..." Sau một hồi, đứa bé xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói.
"Cha mẹ ngươi đâu?" Thiếu nữ nhìn về phía Thất Tinh.
"Bọn họ đều chết hết rồi." Cậu ta trả lời bằng một âm thanh rất nhẹ.
"Vậy còn cha mẹ ngươi đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu.
"Cắt, sức khỏe mẹ ta không tốt, cha ta bỏ đi cùng với tiểu tam rồi, thì đã sao?" Bắc Đẩu nói.
Thiếu nữ nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, mặt đầy nghi ngờ. Sức khỏe mẹ hắn không tốt, cha hắn bỏ đi theo tiểu tam... Vậy rốt cuộc hắn đang kiêu ngạo ở chỗ nào?
"Không đúng, Bắc Đẩu... Cha ngươi hẳn là đã chết rồi." Thất Tinh nói đầy nghiêm túc.
"Đi chết đi! Cha ngươi mới chết! Cha ta chỉ bỏ đi theo tiểu tam mà thôi!" Bắc Đẩu xùy xùy phản đối.
"Hic... đúng là cha ta chết rồi mà. Nhưng mà nhất định không phải cha ngươi bỏ đi theo tiểu tam đâu! Cha ngươi cũng đã chết." Thất Tinh nói đầy khẳng định.
"Cha ta chính là bỏ đi theo tiểu tam!" Bắc Đẩu có chút nóng giận.
"Được được được, đừng nói nữa." Thiếu nữ lập tức ngăn cuộc đối thoại của hai người lại, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, dịu giọng can gián: "Cha cậu đúng là bỏ đi theo tiểu tam rồi!"
"Đúng vậy, cha đã bỏ đi theo gái, chuẩn không cần chỉnh!" Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
"Vậy thì hai người các cậu, dự định tiếp tục đi ăn trộm sao?" Thiếu nữ hỏi.
"Ha ha, cậu ta nào có kỹ thuật đó, nhất định là Bắc gia này trộm nha!" Bắc Đẩu mặt đầy ngạo nghễ.
"Đã như vậy, sau này các cậu đi cùng tôi đi!" Thiếu nữ cười nói: "Như vậy, sau này mẹ cậu cũng sẽ có tiền chữa bệnh, các cậu cũng có thể có được những tháng ngày khá hơn một chút, như thế nào?"
"Tỷ tỷ, có thể ăn đủ no mỗi ngày sao..." Cậu bé Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Vậy phải xem cậu có cố gắng hay không?" Cô gái nói.
"Đệ... Đệ chịu được cực khổ rất giỏi đấy!" Cậu bé vội vàng nói.
"A, đại tỷ, tỷ có nói thật không vậy, đi theo tỷ có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ đệ?" Bắc Đẩu cũng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Thiếu nữ mỉm cười gật đầu.
"Đệ đây không thành vấn đề!" Bắc Đẩu lập tức gật đầu.
"Đệ cũng không thành vấn đề!" Cậu bé rụt rè phụ họa.
"Đi thôi, dẫn các cậu trở về nhà mới, " Thiếu nữ xoay người rời đi trước.
"Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?" Cậu bé rụt rè hỏi.
"Bạch Phong, Bạch có nghĩa là ‘màu trắng’, Phong trong ‘lá phong’, sau này các cậu gọi tôi là Phong tỷ là được." Thiếu nữ cũng không quay đầu lại.
"Con bà nó! Phong tỷ, tỷ chờ bọn đệ một chút!"
Lúc này, Bắc Đẩu và Thất Tinh cùng nhau đuổi theo.